Chương 113: Bùa máu
Dùng đầu ngón tay làm bút, lấy máu tươi làm mực, trong chốc lát đã vẽ xong một lá bùa quái lạ.
Vừa lúc nét vẽ cuối cùng vừa kết thúc, một luồng khí lạnh lẽo và tàn bạo từ trong lá bùa phát tán ra ngoài.
Năm con lệ quỷ đang lao xuống như va phải một bức tường vô hình, bị bật ngược ra ngoài, chỉ có thể chầm chậm bay về, đứng ở bên ngoài bức tường, chúng nhìn chằm chằm vào mọi người bên trong bức tường với ánh mắt thù hằn.
Một con lệ quỷ nam gầy bé, dùng hai tay dốc sức đập vào bức tường vô hình, há cái miệng không có đầu lưỡi ra, gầm gừ gào thét, còn khoa tay múa chân gì đó.
Đây có lẽ là con lệ quỷ của tên kỹ sư đã chết kia, bị con lệ quỷ mặc âu phục nện một bùa vào ngực, đau đớn quỳ rạp xuống đất, khóe mắt chảy ra dòng máu loãng đầm đìa, rơi xuống đất như hai dòng suối.
Biểu hiện của bọn lệ quỷ rất kì lạ, chúng cứ lượn lờ quanh đại sảnh, thỉnh thoảng còn dơ ra móng vuốt sắc bén, cào vào bức tường vô hình.
-Tôi không giữ được lâu nữa đâu.
Ngón trỏ tay trái của Ngao Dũng còn đè xuống đất, máu tươi từ đầu ngón tay không ngừng chảy ra, lá bùa trên mặt đất được tiếp thêm máu tươi.
Mặc dù hắn đeo mặt nạ phòng độc, mọi người không nhìn rõ được sắc mặt của hắn, nhưng ai cũng nhận ra được giọng nói của hắn yếu ớt và nôn nóng.
Tay trái Ngao Dũng đè xuống đất, tay phải với vào túi, móc ra một lá bùa màu vàng hơi nhăn, ném cho Dịch Y:
-Vẽ nốt lá bùa cuối đi!
Dịch Y cầm lá bùa, không nhúc nhích, mũ bảo hiểm trên đầu lặng lẽ phản chiếu ánh trắng hắt ra từ mái vòm bằng kính.
-...
Ngao Dũng nhìn ba người đồng đội của mình vẫn không động đậy, tức giận hét lên:
-Đầu óc mấy người bị úng rồi sao! Nhanh...
-Nhanh! Nhanh! Nhanh! Vội vàng! Vội vàng! Vội vàng! Máy bay chiến đấu bốn bánh đang hành động.
Không đợi Ngao Dũng nói xong, Lý Ngang nối tiếp từ "nhanh", bằng cách cất cao giọng, hát bài nhạc hoạt hình lúc nhỏ để tẩy não:
-Dũng cảm lái xe đua, theo đuổi hành trình vô địch...
Không thể không nói, giọng hát của hắn bị đứt quãng và lạc nhịp, rất khó nghe.
Đặc biệt là trong tình huống nguy cấp có bọn lệ quỷ đang chực chờ như thế này thì càng không hiểu nổi.
???
Ngao Dũng rướn cổ, trên đầu hiện ra vài dấu chấm hỏi thật to (???)
Rất nhiều lệ quỷ xung quanh Lý Ngang bị tiếng rống của hắn làm giật mình, ngây người một lúc, dừng việc cào cấu bức tường vô hình lại.
-Nhanh! Nhanh! Nhanh! Vội vàng! Vội vàng! Vội vàng! Máy bay chiến đấu bốn bánh đang hoạt động! Bay dọc theo quỹ đạo, được dẫn dắt theo trí tuệ huyền bí...
Tiếng hát vang vút của Lý Ngang vang vọng cả đại sảnh, giọng hát say đắm lòng người, đoán là nếu không có ai đứng ra ngăn cản thì không chừng hắn có thể hát được đến sáng mai.
-Cậu là tên đần sao?
Ngao Dũng không chịu được mà văng tục.
Ngay lập tức Lý Ngang dừng cất tiếng hát, lùi về sau nửa bước, cơ thể ngửa ra sau, đồng thời đưa hai tay giao nhau đặt trước ngực, quát:
-Phản kích!
Qủy thần ơi sao mà phản kích, hắn là học sinh tiểu học sao? Tôi có thể phản kháng lại một câu "phản kích vô hiệu" không?
Ngao Dũng cảm nhận được sâu sắc cảm giác tinh hoàn và hoa cúc thắt chặt lại.
-Chắc trong tâm anh đang mắng tôi là học sinh tiểu học đúng không?
Vẻ mặt Lý Ngang u ám, đứng thẳng người lên, cổ nhoài ra trước, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
-Mắng người khác là đang tự chửi mình đấy.
Qủy thần ơi, mắng người khác là tự chửi mình sao, cậu còn không phải là học sinh tiểu học sao?
Ngao Dũng dần cảm thấy khó thở, thầm nghĩ tại sao mình lại gặp phải tên đần này.
Biểu cảm trên mặt Lý Ngang biến mất, gật đầu nhẹ, bình tĩnh nói:
-Xin mọi người thứ lỗi, tôi vừa rồi nhìn thấy ở đây áp lực quá, muốn làm dịu bầu không khí một chút.
...
Bọn lệ quỷ xung quanh bị quấy nhiễu, khó giữ được vẻ hung ác như trước, tất cả đều đứng tại chỗ ngơ ngác, không biết nên làm ra vẻ mặt nào mới phù hợp.
-Tóm lại.
Lý Ngang ho khan, vẫy tay về hướng Dịch Y:
-Đưa lá bùa cho tôi đi.
Dịch Y ném lá bùa cho Lý Ngang, sau đó Lý Ngang giơ lá bùa màu vàng trong tay lên, tỉ mỉ soi dưới ánh trăng như đang kiểm tra nó là hàng thật hay giả, lâu sau mới trả lời:
-Anh Ngao này, anh bắt chước vẽ theo cũng không tệ nha.
-...
Ngay lập tức Ngao Dũng cứng đờ người, lát sau mới khàn giọng nói:
-Cậu đang nói về vấn đề gì.
-Nói anh bắt chước vẽ bùa rất giống thật.
Lý Ngang bĩu môi, pha trò nói:
-Ngao Dũng, à không, nói đúng hơn là Thác An, cựu kỹ sư xây dựng đang ở trong cơ thể của Ngao Dũng?
Ngao Dũng như bị sét đánh.
Thác An, không phải là người đầu tiên chết ở trung tâm thương mại Long Hằng sao?
Mười một năm trước, trung tâm thương mại Long Hằng còn đang trong quá trình xây dựng, Thác An với cương vị là kiến trúc sư của dự án đi thăm dò công trình, không may bị rơi từ trên kệ cao 3m, té gãy cổ và chết tại chỗ.
Cái chết của hắn vô tình dậy lên một làn sóng, phải bỏ ra một khoản tiền bồi thường, mọi chuyện mới lắng xuống.
Lý Ngang nhìn cơ thể cứng ngắc của "Ngao Dũng", lấy điện thoại di động ra, nhìn vào màn hình mà đọc.
-Thác An, nam, sinh năm 1974, hộ khẩu thường trú tại thành phố Ân, học trường trung học Thực Nghiệm Ân Thị, tốt nghiệp đại học Ân Thị, chuyên ngành kỹ thuật dân dụng, cử nhân kỹ thuật. Sau khi tốt nghiệp làm việc ở công ty xây dựng Thiên Hải thành phố Ân. Vợ là...
-Đủ rồi!
Ngao Dũng hét lên, cắt đứt lời Lý Ngang nói.
Hắn hít một hơi thật sâu, phát ra tiếng thở "rít" trong chiếc mặt nạ chống độc.
Lâu sau Ngao Dũng mới lấy lại tâm trạng, bình tĩnh nói:
-Làm sao cậu phát hiện ra?
-Nghi ngờ, phỏng đoán, thử nghiệm, chứng minh.
Lý Ngang nhìn Ngao Dũng, cười nói:
-Còn nhớ trước khi nhiệm vụ bắt đầu, khi tôi bước chân vào đại sảnh tầng 1 ở tòa A không?
Ngao Dũng nói:
-... Là lúc cậu định mở Linh thức để quét đồng đội, nhưng bị Tàu Bay Bị Lạc ngăn cản, sau đó hệ thống thông báo tất cả người chơi đều đến đủ, rồi tiếp đó đưa ra gợi ý cho nhiệm vụ.
-Không sai.