Chương 116: Yểm Ma Xui Xẻo Tám Kiếp (2)
Tám vị phu tử vây quanh đầm nước cổ tụng niệm văn chương Thánh nhân, Hạo Nhiên chính khí hóa thành bạch quang hừng hực che lấp hết cả khu vực này.
Bốn con yêu quái trong đầm nước cổ phát ra tiếng gào thét, vì muốn có đường sống mà chỉ có thể lao ra khỏi mặt nước, chém giết tìm một con đường sống.
Nhưng đáng tiếc mấy trăm vị cường giả Võ đạo đã đồng loạt ra tay, sớm bố trí trận pháp, bên ngoài lại có hơn mười vị tu sĩ Tiên đạo, đồng lòng diệt yêu.
Thậm chí, được Hứa Thanh Tiêu nhắc nhở, trước khi đến bọn họ đã chuẩn bị xong một lá bùa Dẫn lôi.
Sấm sét nổ mạnh trong sơn cốc tròn nửa canh giờ. Thánh ngôn trận trận, tiếng la hét thấu trời.
“Yểm ma, ta xxx mười tám đời tổ tông nhà ngươi.”
“Yểm ma, ngươi vậy mà lại bán đứng bọn ta.”
“Đã nói sẽ cùng tiến cùng lui, ngươi thật là độc ác.”
“Nửa ma nửa yêu, tạp chủng đúng là tạp chủng.”
Từng tiếng rống giận giữ vang lên, bốn con yêu ma này tức đến nổi gan muốn vỡ ra. Phủ Nam Dự đột nhiên đánh tới làm cho bọn chúng trở tay không kịp, tất nhiên là đã có người mật báo.
Nếu không làm sao biết được chính xác bọn chúng đang ở đây?
Đáng ghét nhất là còn mang theo bùa Dẫn lôi, trời sinh bọn chúng thích nước, sợ lôi điện, đây không phải là do Yểm ma mật báo thì là gì?
Yểm ma, ngươi thật không giữ chữ tín!
Bốn con yêu thú vừa tức vừa giận, dưới tình huống khí huyết công tâm, khổ không thể tả.
Cuối cùng, bốn con yêu thú này cũng chết, nói đúng hơn là tự sát.
Triều đình đều muốn bắt sống bọn chúng để tìm ra nơi ở của Yêu tộc. Nhưng mấy con Yêu tộc này cũng biết nếu như rơi vào tay Nhân tộc thì kết cục sẽ rất thảm. Đều là những yêu ma thông minh, cho nên không bằng cứ tự sát còn hơn.
Đại chiến kéo dài nửa canh giờ.
Mười hai người bỏ mình, sáu mươi lăm người bị thương nhưng đổi lấy bốn con yêu thú thất phẩm, như vậy cũng rất đáng giá.
Nhóm phu tử niệm chương độ hóa cho những người đã chết sau đó đi lên phi thuyền rời đi trước. Chuyện quan trọng trước mắt chính là phải bảo vệ cho Hứa Thanh Tiêu.
Phủ Nam Dự.
Lý Quảng Tân đang ngồi ngay ngắn trong đại điện, tinh thần có vẻ hơi không tập trung một chút.
Sau khi nghe thông báo báo cáo chuyện diệt yêu đã kết thúc thì lúc này Lý Quảng Tân mới thở phào nhẹ nhõm.
“Phủ quân đại nhân, có người ở ngoại ô ngàn dặm phát hiện một thi thể, hình dạng quái dị, không giống người cũng không giống yêu, trước mắt đã được chuyển tới. Chu đại nhân đã đi qua xem thử, nói là Yểm tộc.”
Thuộc hạ quỳ một chân trên đất thông báo cho ông chuyện này.
“Yểm tộc?”
“Đã chết rồi, hay là nguyên thần không ở đó?”
Nghe thấy là Yểm tộc, Lý Quảng Tân lập tức đứng dậy, nghiêm túc nói.
“Hồi phủ quân, xác định là đã chết, không có bất cứ khí cơ gì. Nhưng mà cũng rất kỳ quái, tên Yểm tộc này cũng không có nguyên thần.”
Thủ vệ trả lời làm cho Lý Quảng Tân kinh ngạc.
“Yểm tộc nhất mạch có thể nguyên thần xuất khiếu, chui vào trong giấc mơ của người khác, nhục thân bất diệt, không có sinh cơ thì đúng là đã chết. Nhưng mà ngay cả nguyên thần cũng không ở đó thì đúng là kỳ quái, đưa ta đi xem.”
“Còn nữa, lập tức báo cho trường thi để mọi người an tâm một chút, chẳng qua ngươi nói với các vị phu tử, trước khi người của triều đình tới đây thì vẫn nên cảnh giác một chút.”
Lý Quảng Tân không chần chờ nữa. Ông rất là tò mò nên vẫn đi xem thử. Cuối cùng dặn dò đi báo lại cho các vị phu tử kia, tránh để mọi người thêm lo lắng.
Không bao lâu sau, các phu tử ở trường thi phủ Nam Dự biết được tin tức này, từng người đều vỗ tay vui mừng. Nếu như không phải còn có chính sự cần làm thì thế nào họ cũng phải đi uống rượu chúc mừng.
Tiếng cười nói của các phu tử tất nhiên cũng truyền tới tai Hứa Thanh Tiêu.
Biết tin yêu ma đã bị tiêu diệt, Hứa Thanh Tiêu cũng thoáng thở phào một hơi.
Cũng không phải hắn thật sự sợ đám yêu ma kia mà chủ yếu là có người nhìn chằm chằm mình khiến hắn thoải mái chút nào.
Bây giờ tốt rồi, thoải mái rồi.
Chẳng qua cũng không biết Yểm ma kia đã đi nơi nào rồi.
Nhất định phải giết chết tên đó. Bị loại này để mắt tới thì đến cả đi ngủ cũng không được yên.
Thời gian trôi qua.
Ánh mặt trời vàng rực len qua đám mây, bình minh đến rồi.
Hứa Thanh Tiêu đã sao chép gần ba mươi bản văn chương.
Hắn ngáp một cái, nhưng trong tình huống chưa biết được tên Yểm ma kia có thật sự chết hay chưa, Hứa Thanh Tiêu vẫn không có ý định đi ngủ.
Lần này không phải là sợ Yểm ma đến tìm mình, mà là lo lắng tên này đến làm cho mình buồn nôn.
Khống chế mộng cảnh của người khác, thủ đoạn này có thể nói là thật khó lường.
Nếu như mình có được thủ đoạn như vậy thì về sau chui vào trong mộng của người khác, mình sẽ thu thập được rất nhiều tin tức. Nếu như gặp được người mình thích thì còn có thể trò chuyện với họ trong mộng.
Nếu như gặp phải kẻ địch, đi vào trong mộng dọa hắn một chút, không dọa được thì làm cho hắn buồn nôn.
Vậy chẳng phải là kỳ diệu lắm sao?
Chẳng qua loại năng lực này chắc là thần thông thiên phú của Yểm tộc. Hứa Thanh Tiêu không nhìn thấy trong quyển sách kia có viết cái gì về nhập mộng chi thuật.
Hắn lắc đầu. Đang lúc chuẩn bị tiếp tục sao chép văn chương. Giọng nói của Triều Ca lại đột ngột vang lên trong đầu.
“Thanh Tiêu huynh, mau tới đây!”
Giọng nói vang lên, Hứa Thanh Tiêu từ từ đặt bút xuống, sau đó mở cửa nói với thủ vệ là mình muốn tĩnh tu một hồi, sẽ không chìm vào giấc ngủ, đừng kinh động đến người khác.
Ngay sao đó, hắn đi vào giường rồi tiến vào Thiên Địa Văn Cung.
Trên bầu rời phủ Nam Dự.
Một chiếc phi thuyền to lớn lơ lửng trên không trung.
Phi thuyền được chế tạo như một con rồng, một con rồng màu vàng.
Đây là thuyền rồng của Đại Ngụy.
Bình thường chỉ khi có việc cực kỳ quan trọng mới sử dụng thuyền rồng.
Cả con thuyền rồng dài ba trăm trượng, rộng mười lăm trượng, bên trên thuyền rồng có đầy kim giáp vệ binh đang đứng, đây là kim giáp thiết kỵ, một trong những nhánh quân cực kỳ tinh nhuệ và mạnh mẽ của vương triều Đại Ngụy.
Mà đang đứng trước mặt kim giáp vệ binh có tất cả là năm người.
Hai vị lão giả mái đầu trắng xóa. Một người mặc áo bào màu xanh, một người mặc áo bào màu trắng, toàn thân trên dưới đều tản mát ra một loại khí cơ khó diễn tả được bằng lời. Đây là đại Nho, đại Nho chân chính.
Chỉ một ánh mắt cũng có thể chấn nhiếp yêu ma.
Loại đại Nho này có thể thượng đạt thiên thính, có thể tự mình lập ý, trên vì thiên địa dưới vì bách tính, phẩm đức cao thượng, danh dương thiên cổ.
Hai vị đại Nho đứng ở phía trên thuyền rồng, vẻ mặt bình tĩnh.
Mà ba người xung quanh bọn họ là ba vị võ tướng, giáp nhẹ phất phơ, không đeo vũ khí. Nhưng bọn họ lại chính là vũ khí của nhân gian.