Chương 117: Người Của Triều Đình Đến Rồi (1)
Là cường giả chân chính. Chỉ cần đứng ở nơi đó thì đã giống như một ngọn núi to, tạo cho người ta một loại cảm giác áp bức kinh khủng.
Mặc dù Đại Ngụy không còn ở cường thịnh nhưng cũng không có nghĩa là Đại Ngụy suy yếu.
Thuyền rồng giáng lâm.
Bọn người Lý Quảng Tân nhao nhao đứng ở chỗ này, cúi đầu thật sâu với thuyền rồng trên bầu trời.
Lúc này, thuyền rồng cũng chậm rãi hạ xuống, đá bụi cuốn lên mù mịt.
“Định.”
Một vị đại Nho chậm rãi mở miệng, trong nháy mắt, cát bụi rơi xuống đất, như bị đóng dính trên mặt đất không động đậy được.
Đây chính là uy lực của đại Nho.
Nói hơi khoa trương thì họ có một số năng lực giống như Tiên đạo, nhưng lại không làm được như võ giả và tu sĩ.
“Tại hạ Lý Quảng Tân, là Phủ quân phủ Nam Dự, tham kiến chư vị đại nhân.”
“Tham kiến chư vị đại nhân.”
Lý Quảng Tân không biết triều đình phái ai tới, chỉ biết là hai vị đại Nho và ba vị tướng quân, những người còn lại cũng cùng nhau hô lên như vậy.
Hôm nay ông ta nhìn thấy ngay cả kim giáp thiết kỳ cũng đến đây, trong lòng tất nhiên rất chấn động.
“Hứa Thanh Tiêu ở nơi nào?”
Đại Nho áo xanh mở miệng, ông hỏi thẳng Hứa Thanh Tiêu đang ở nơi nào.
“Hứa tiên sinh đang ở bên trong trường thi, hôm qua còn có yêu ma đột kích, cũng may là ý chí Hứa tiên sinh mạnh mẽ cho nên không để đám yêu ma đạt được mục đích.”
Lý Quảng Tân cúi đầu trả lời, ông ta không dám nhìn thẳng vào các đại Nho, nghe đồn đại Nho chỉ cần liếc mắt nhìn một cái sẽ có thể phân biệt được trung gian.
Lý Quảng Tân không phải là loại quan viên làm xằng làm bậy nhưng dù ít dù nhiều cũng đã làm một số chuyện không thể để lộ ra ngoài.
Tất nhiên sẽ có phần không dám nhìn thẳng mắt họ.
“Trường thi? Trần lão, đi thôi.”
Nghe thấy Hứa Thanh Tiêu ở trường thi, đại Nho áo xanh cũng không suy nghĩ nhiều, đi thẳng về phía trường thi.
Mấy người sau lưng cũng thế, cùng nhau đi theo đại Nho áo xanh.
Bọn họ thân là đại Nho, có thể thấy văn khí. Bên trong trường thi Hạo Nhiên chính khí ngập tràn, chỉ cần liếc qua là có thể nhìn thấy. Cứ đi theo Hạo Nhiên chính khí là được.
Trong ba vị võ tướng còn lại thì có hai người đi theo, người còn lại thì giơ tay lên ngưng tụ ra một đạo thánh chỉ.
“Lý Quảng Tân nghe chỉ.”
“Đế chiếu, năm đầu Võ Xương, trong phủ Nam Dự, kinh hiện đại tài, làm ra tuyệt thế văn chương, quả thật là hiện ra quốc vận hưng thịnh của Đại Ngụy. Phủ quân Lý Quảng Tân, giỏi về quản lý, biết dùng người tài, đã lập được một công trạng to lớn, thưởng ba ngàn lượng hoàng kim, hai mươi thị nữ dị quốc, một bộ y phục Vân Hạc.”
“Khâm thử.”
Võ tướng mở miệng nói xong lời này liền giao thánh chỉ TỚI tay Lý Quảng Tân.
Lý Quảng Tân kinh sợ. Cho dù bụng dạ thâm sâu nhưng vẫn không che giấu được nét cười trên mặt.
Ba ngàn lượng hoàng kim và hai mươi mỹ nữ đều chỉ là mây khói thoảng qua, quan trọng vẫn là y phục Vân Hạc. Đây là một biểu tượng cho vinh dự, tương đương với Hoàng đế đã nhớ tên mình rồi, nếu như sau này trong triều có chỗ trống nào.
Hoặc là có quận nào bỏ trống thì ông ta sẽ có thể thuận theo tự nhiên mà đi lên.
Mặc dù còn phải chờ thêm một thời gian nhưng bản thân quan trường là nơi quan trọng tư lịch, có đôi khi phải đến một trình độ nhất định.
Về cơ bản cả đời này đều không lên được.
Nhưng bây giờ có ban thưởng của bệ hạ, trong vòng mười năm, chắc chắn hắn sẽ được thăng lên một phẩm.
Võ đạo một phẩm là một tầng trời, quan đạo cũng giống như vậy, thậm chí quan đạo còn tàn khốc hơn, càng lên trên càng khó trèo lên, có đôi khi chỉ có mấy vị trí như vậy mà lại có không biết bao nhiêu người chú ý đến.
“Đa tạ thánh thượng long ân.”
Lý Quảng Tân kinh sợ tiếp nhận thánh chỉ, xem như trân bảo, sao đó nhìn về phía đối phương nói:
“Vị đại nhân này, thuộc hạ đã cho người chuẩn bị thịnh yến, không biết các vị tướng quân có thể nể mặt, đến nghỉ ngơi một chút hay không.”
Lời mà Lý Quảng Tân vừa nói mang ngụ ý muốn mời đối phương ở lại ăn bữa cơm, cũng tiện để kết giao tình cảm.
“Không được.”
“Chúng ta sắp đi rồi. Bệ hạ đang nóng lòng chờ đợi văn chương.”
Đối phương lắc đầu, quay người rời đi, nhanh chóng đi về phía trường thi.
Nguyên nhân cự tuyệt rất đơn giản, thứ nhất đúng là đang có việc gấp, thứ hai chính là Lý Quảng Tân không xứng để mời hắn dùng bữa, vị trí hai bên chênh lệch quá lớn. Đừng thấy Lý Quảng Tân là Phủ quân một phương nhưng ở trong mắt bọn họ, ông ta chẳng qua chỉ là một con tôm hơi lớn một chút mà thôi.
Quan kinh thành chia làm ba cấp lớn, cách nói chính là như vậy.
Đưa mắt nhìn đối phương rời đi, Lý Quảng Tân cũng không cảm thấy xấu hổ hay mất mát gì. Chuyện này rất là bình thường, mời một tiếng, nếu như người ta đồng ý thì tất nhiên là tốt, còn nếu như người ta không đồng ý thì cũng có thể hiểu được. Cũng giống như huyện lệnh huyện Bình An mời ông ta ăn cơm, ông ta cũng không muốn nhận lời. Chính là đạo lý như vậy.
“Thật là hâm mộ Hứa đại tài quá.”
Lý Quảng Tân lẩm bẩm một câu, đồng thời cất thật kỹ thánh chỉ vào tay áo.
Lúc này.
Trường thi phủ Nam Dự.
Mười ba vị phu tử đã chờ ở ngoài trường thi từ sớm.
Đột nhiên, có người lên tiếng, chỉ về một hướng không xa phía trước.
“Là Trần Tâm đại Nho, còn có Chu Dân đại Nho, hai vị đại Nho đó đến đây rồi.”
“Trần Tâm đại Nho, Chu Dân đại Nho?”
“Không nghĩ tới hai vị này lại đích thân đến đây.”
“Hai vị đại Nho Hàn Lâm viện đó, Hứa đại tài thật là có vinh hạnh to lớn.”
Các phu tử kinh hô, không hiểu sao trong lòng có chút chua chua.
Trong mắt bọn họ, hai vị này có thể xem là con cưng của trời, là thần trong lòng của vô số người đọc sách, kiểu gần gần với Thánh nhân.
Dù sao thì Thánh nhân cũng quá ư là xa xôi, năm trăm năm cũng chẳng sinh ra nổi một vị. Chu thánh đã là chuyện của quá khứ năm trăm năm trước rồi. Tất nhiên là trong lòng mọi người luôn mang theo sự kính sợ đối với Thánh nhân, nhưng mà các đại Nho này chính là sự sùng kính thật sự trong lòng họ.
Bởi vì đây là người sống.
“Học sinh bái kiến Trần Tâm đại Nho, Chu Dân đại Nho.”
Có người lên tiếng, cúi đầu thật sâu về phía hai vị đại Nho.
Bọn họ hành đại lễ xuất phát từ tận đáy lòng.
“Hứa Thanh Tiêu ở đâu?”
Hai vị đại Nho xuất hiện, cũng không trả lễ. Bọn họ là đại Nho, đã không cần phải đáp lễ nữa, không phải do cao ngạo mà là do sợ bọn họ không chịu đựng nổi.
Trần Tâm đại Nho mặc áo xanh trực tiếp mở miệng đi thẳng vào vấn đề.
“Ngay ở trong nội viện, Trần Tâm đại Nho, học sinh dẫn ngài đi.”
Lưu phu tử mở miệng trước, chỉ vào nội viện rồi nói.
“Được.”
Trần Tâm đại Nho khẽ gật đầu.
Ngay sau đó, Lưu phu tử dẫn đầu đưa hai vị đại Nho đi vào, hai vị tướng quân cũng đi theo sát sau lưng. Chuyện của người đọc sách bọn họ sẽ không xen vào, cũng không muốn xen vào, lần này tới đây để làm hai chuyện.