Chương 119: Kết thúc
Hứa Thác An hết nhìn Lý Ngang, lại đưa mắt nhìn Dịch Y đứng bên cạnh Lý Ngang, nội tâm chợt dâng lên nỗi lo lắng mãnh liệt.
Lý Ngang tiếp tục kéo khung trò chuyện lên, cho xem cuộc nói chuyện gần đây.
Dịch Y: Tôi đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của cậu, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện.
Dịch Y: Cậu là ai?
Hướng dương hướng về phía mặt trời: Lý Nhật Thăng. Nghe đây, tôi nghi ngờ có quỷ hồn đang theo dõi anh, bây giờ anh cần phải giữ tỉnh táo, vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Dịch Y: Được.
Hướng Dương hướng về phía mặt trời: Anh có thể kể cho tôi tình hình anh bị tập kích trong phòng phân phối điện không?
Dịch Y: Lão quỷ hồn chiếm thân xác của Tàu Bay Bị Lạc kéo cửa tủ ra, rồi đến một quỷ hồn kỹ sư không có lưỡi gõ của, nhưng quỷ hồn lúc sau hình như không có tính công kích, ngược lại bày ra vẻ mặt lo lắng.
Hướng dương hướng về phía mặt trời: Tôi hiểu rồi… Đúng, Ngao Dũng là quỷ hồn.
Dịch Y: Cái gì!
Hướng dương hướng về phía mặt trời: Nếu như hắn có nói chuyện riêng với anh, anh cứ gửi cho hắn một bức ảnh có dán bùa, quỷ không thấy được bùa, hắn chỉ khó hiểu vì sao anh gửi cho hắn. Nếu như hắn không có tìm anh nói chuyện, vậy thì đừng tin những lời hắn nói trong nhóm.
Dịch Y: …Được.
Dịch Y: Ngao Dũng nhắn chúng ta qua bên kia, làm sao bây giờ.
Hướng dương hướng về phía mặt trời: Anh trốn trước đi, chờ đến khi nào tầng một vọng đến âm thanh thật lớn, anh bước ra, đi lên lầu ba tìm kiếm hai tấm bùa còn thiếu. Nếu như tôi đoán không lầm, thì toàn bộ quá trình sẽ không có quỷ hồn nào tìm anh, sau khi tìm được bùa anh nhanh chóng chạy xuống lầu một và tầng hai vẽ cho xong, tuyệt đối đừng do dự.
Dịch Y: Nếu đợi chốc nữa tôi không có mặt ở tầng một có chắc chắn sẽ có chuyện bất thường? Tôi dùng đạo cụ chế tạo ra một bản sao giả.
[Tên: Con rối bản sao]
[Chủng loại: Vật phẩm tiêu hao]
[Phẩm chất: Hiếm]
[Đặc hiệu: Chế tạo một bản sao giống với người chơi, bản sao có trí tuệ cấp thấp, nhưng có thể điều khiển trong phạm vi rộng, bản sao và người chơi cộng hưởng cảm giác. Bản sao có 10% lực tấn công của người chơi, chịu được 320% thương tổn. Thời gian tồn tại 120%]
[Trang bị điều khiển: Không]
[Ghi chú: Một vị đại pháp sư nào đó ở Linh Giới hay đi du lịch, thường xuyên dùng đạo cụ này, tiến hành sáp nhập giao lưu với nhóm nhân tình ở thế giới thực]
Hướng dương hướng về phía mặt trời: Ờm… Có thể, anh ra lệnh cho nó lên lầu một, nghe tôi điều khiển.
Dịch Y: Hiểu rồi.
Dịch Y: Tôi tìm được tấm bùa thứ nhất rồi, đồng thời cũng vẽ xong.
Dịch Y: Tôi tìm được rồi – Tấm bùa thứ 2: Bùa, đã vẽ. Cậu nghe được tiếng nhắc nhở nhiệm vụ rồi sao?
Hứa Thác An nhìn ghi chép trò chuyện, sắc mặt dữ tợn, hắn quát:
- Không đúng, các người vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ! Tôi đã cho người phá đi tấm bùa ở tầng năm…
- Ở tấm bùa thứ nhất tôi có vẽ đồ án cách đó mười mấy mét, rồi tiếp tục vẽ một đồ án y nguyên. Cứ như vậy tấm bùa ở tầng thứ tư, tầng thứ ba tôi đều vẽ hai phần, chính là đề phòng quỷ hồn phá hủy.
Lý Ngang bẻ ngón tay nói:
- Một hai ba bốn năm sáu, sáu tấm bùa đều đã vẽ xong, bây giờ tôi đã nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống…
[Vẽ bùa 6/6]
[Hoàn thành kịch bản nhiệm vụ “Chơi trốn tìm”]
[Đang xem xét phần thường]
Hứa Thác An cảm thấy bất an mãnh liệt.
Hai tay hắn lắc mạnh, trong hư không hiện rõ pháp trận trùng điệp huyền ảo:
-Thiên Địa vô cực, càn khôn tá pháp…
Hắn chưa nói xong, tru tà trận đã từ từ khởi động, ánh trăng rọi xuống mái vòm thủy tinh, ngưng tụ thành ánh sáng bạc bao la cuồn cuộn, như trường kiếm, ác liệt chém xuống.
Quỷ loli và quỷ mẹ ôm nhau, ngẩng đầu nhìn về ánh trăng kia, trên khuôn mặt đầy về không cam lòng, cô đơn.
Khuôn mặt quỷ hồn mặc đồ vest nam mờ mịt, lão ăn xin phẫn hận, Tàu Bay Bị Lạc thất vọng mất mát.
Trên tầng bốn hiu quạnh, hồn phách không có mắt không có lưỡi của Ngao Dũng như ý thức được gì đó, hốc mắt trống rỗng quay về sảnh lớn, vẻ mặt đau đớn rốt cuộc bình tĩnh lại.
Dưới ánh trăng, quỷ hồn tan biến, chỉ còn lại Hứa Thác An quỳ rạp xuống đất, hai tay giơ cao chống lại ánh trăng kiếm.
- A a a a a!
Gương mặt Hứa Thác An chầm chậm tan biến, đau đớn cực độ khiên hắn gào thét.
- Nổ chết hắn.
Lý Ngang nhẹ nhàng nói.
Liễu Vô Đãi gật đầu, đỡ súng phóng lựu, bắn về phía Hứa Thác An.
Đạn hỏa tiễn kéo theo đuôi lửa dài, bay về phía Hứa Thác An, nương theo đó là tiếng nổ ầm ầm, bùng lên ánh lửa làm chói mắt.
Sóng va chạm truyền ra, các mảnh đá vụn, máu thịt, ánh lửa trộn lẫn vào nhau to to nhỏ nhỏ lốp bốp rơi xuống nền.
Kết thúc.
Liễu Vô Đãi nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhỡ bên tai, yên lặng cất súng bắn hỏa tiễn.
Lúc này, Dịch Y ẩn nấp nhảy từ lầu hai xuống sảnh lớn, nhìn mặt nền xung quanh bừa bộn, thở dài một hơi.
- Chỉ một nhiệm vụ kịch bản mà...
Khuôn mặt Dịch Y bị mũ bảo hiểm che, nhìn không rõ, nhưng trong giọng nói có chút xót xa chua chát, bùi ngùi nói:
- Năm người chỉ còn lại ba…
Trước đây hắn chưa từng gặp mặt Ngao Dũng hay Tàu Bay Bị Lạc, chưa nói gì đến tình nghĩa, nhưng trơ mắt nhìn đồng đội chết đi, trong lòng vẫn trào dâng một thứ cảm xúc buồn bã.
Cấp độ người chơi càng cao, thì độ khó của nhiệm vụ theo đó từng bước tăng dần.
Mỗi một nhiệm vụ đều phải giãy dụa bên bờ sinh tử, mỗi một lựa chọn đều quyết định sống chết của mình.
Giây phút nào cũng phải sống trong cảm giác áp bách đấu tranh giành sự sống, đủ khiến cho ý chí người không kiên cường nhanh chóng sụp đổ.