Chương 125: Vĩnh Bình Thế Tử Mời Gặp (2)
"Ha ha, đây là Thanh Tiêu huynh có điều chưa hiểu, Văn Hiên lâu tuy rằng thu phí đắt đỏ, nhưng đáng đồng tiền, thậm chí nói là rất đáng giá."
"Những người thanh quan kia, phân nửa đều là thân thể sạch sẽ, còn lại cũng tương đối sạch sẽ, tuyệt đối không phải loại nơi như kỷ viện nhà hát."
"Còn nữa các nàng từ nhỏ đã lớn lên trong Văn Hiên lâu, có người dạy cầm kỳ thi họa, từ nhỏ đã dùng bột trân châu đắp mặt, ai nấy ngũ quan thanh tú, tướng mạo hơn người."
"Nếu như vận khí tốt, nói không chừng có thể thu làm thông phòng nha hoàn, nếu muốn cho danh phận thì nạp làm thiếp, vô cùng vui vẻ."
"Chỉ có ba mươi lượng bạc thì đã là cái gì? Có một số tài chủ, còn mời tài tử viết câu đối thay, một chữ trăm lượng cũng không quá đáng.”
Vương Nho nói say sưa, trong ánh mắt tràn ngập chờ đợi.
Chỉ là nói xong những lời này, khuôn mặt Hứa Thanh Tiêu không có bất kỳ khát vọng nào, cũng không có vẻ gì cảm thấy hứng thú đối với chuyện nam nữ.
Hứa Thanh Tiêu vẫn tương đối lý trí.
Sự nghiệp chưa thành công, tại sao lại an cư?
Còn nữa, tuy rằng nghe qua Văn Hiên lâu này tràn ngập khí tức văn nhân, nhưng trên thực tế thì sao?
Chung quy vẫn chỉ là đồ chơi của đám người tự cho là phong lưu mà thôi.
Từ lời Vương Nho vừa nói, nếu như coi trọng, thu làm thông phòng nha hoàn hoặc nạp làm tiểu thiếp sẽ có thể thấy được số phận của những người phụ nữ này, hầu hết đều đáng thương.
Hứa Thanh Tiêu không phải thánh nhân, không làm được chuyện đi cảm hóa thế nhân, nhưng hắn không thích chuyện này, không thích một chút nào.
Có lẽ có đôi khi đùa giỡn, ngoài miệng hoa hoa, nhưng tính cách của Hứa Thanh Tiêu không cho phép mình làm loại chuyện này.
Cũng sẽ không đụng đến chuyện này.
Hứa Thanh Tiêu sẽ không nói chuyện bình đẳng nam nữ, cũng không dám nói, tư tưởng phong kiến không phải một hai ngày mà hình thành, mà là tích lũy từng ngày, ảnh hưởng từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Không thay đổi được, Hứa Thanh Tiêu sẽ không đi thể hiện.
Nhưng gió chiều nào theo chiều đó cũng không phải tính cách của Hứa Thanh Tiêu.
Trong mắt người khác, Văn Hiên lâu đẹp như tranh vẽ, nhưng trong mắt Hứa Thanh Tiêu, trong Văn Hiên lâu có lẽ tràn ngập bi khổ.
"Vương Nho huynh, Văn Hiên lâu này tuy rằng tốt, nhưng cũng không phải ai cũng thích, giống Trần huynh vừa nhìn đã không thích."
Lý Hâm giỏi quan sát sắc mặt, hắn cảm giác được Hứa Thanh Tiêu không có hứng thú đối với chuyện này, cho nên lập tức lên tiếng, bảo Vương Nho không cần tiếp tục nói.
Người kia cũng phát hiện ra, cho nên cười một tiếng, rồi không nói thêm gì.
Nghe Lý Hâm nói vậy, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu được hai người đang dè dặt, cho nên lắc đầu nói.
"Hai vị huynh đài, Trần sư huynh thật sự không thích chuyện này, Hứa mỗ ta cũng không phải rất thích hoa lâu, nhưng cũng sẽ không ngăn cản người khác."
Hứa Thanh Tiêu giải thích một câu.
Mình không thích là chuyện của mình, kéo người khác không thích theo thì có ý nghĩa gì, dễ ảnh hưởng đến tình cảm.
"Hứa huynh cao phong lượng tiết, cũng đáng để ta học tập."
Vương Nho khen một câu, Lý Hâm cũng gật gật đầu theo.
Cũng vào lúc này, đột ngột, có hai bóng người rất nhanh đi tới.
"Lý công tử, có việc quan trọng."
Hai người đứng cách đó không xa, bái kiến với Lý Hâm, sau đó mở miệng, nói cho Lý Hâm biết chuyện quan trọng.
"Hai huynh chờ một chút."
Lý Hâm không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn đi qua một bên nghe.
Một lát sau, sắc mặt Lý Hâm thay đổi, ngay sau đó gật gật đầu, để cho hai người lui đi.
Đợi hai người đi rồi, Lý Hâm xoay người đi tới trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
"Thanh Tiêu huynh, có người muốn gặp mặt huynh."
Lý Hâm lên tiếng, nói ra lời này.
"Muốn gặp Thanh Tiêu huynh? Là ai vậy? Thanh Tiêu huynh bây giờ chính là đại tài của phủ Nam Dự, cũng không phải ai cũng có thể gặp được.”
Vương Nho mở miệng trước, hỏi là người nào, đồng thời coi như là nhắc nhở Lý Hâm một câu, nếu bằng hữu của Lý Hâm muốn gặp Hứa Thanh Tiêu, tốt nhất đừng mở miệng.
Dù sao Hứa Thanh Tiêu hiện tại là đại tài của phủ Nam Dự, nếu là người nào muốn gặp Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thanh Tiêu liền đi gặp, vậy mất mặt biết bao.
"Vĩnh Bình thế tử."
Lý Hâm thản nhiên trả lời.
Trong phút chốc, Vương Nho liền câm miệng lại.
A, là Vĩnh Bình thế tử à.
Vậy thì không sao.
Con trai quận vương, muốn gặp Hứa Thanh Tiêu cũng xứng mà.
"Gặp ta?"
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò.
Vĩnh Bình thế tử?
Quận vương?
Quận chúa?
Chờ đã... Quận chúa?
Trong phút chốc, một ý niệm hiện lên trong đầu Hứa Thanh Tiêu.
Vĩnh Bình thế tử là ai, Hứa Thanh Tiêu không biết.
Nhưng Vĩnh Bình quận vương Hứa Thanh Tiêu biết là ai.
Phụ thân của Vĩnh Bình quận vương, cùng dòng dõi với Võ Đế, nếu không có mối nhục Tĩnh thành, phụ thân của Vĩnh Bình quận vương rất có khả năng đã làm hoàng đế.
Chỉ tiếc sau mối nhục Tĩnh thành, Đại Ngụy đã không cần một vị hoàng đế Văn cảnh nữa, mà chỉ cần một vị đại đế võ phạt.
Cho nên phụ thân quận vương, mất đi đế vị chí cao vô thượng.
Về phần vị thân vương này vì sao có thể nhẫn nhịn được, từ đầu đến cuối vẫn là một ẩn số, có lẽ là do lòng dạ rộng lượng.
Nhưng nhắc tới quận vương, Hứa Thanh Tiêu đầu tiên liền liên tưởng đến không phải là thế tử, mà là quận chúa.
Hôm qua người mà hắn nhập mộng vào, hình như cũng tự xưng là quận chúa thì phải?
"Quận chúa có tới ko?"
Suy nghĩ một chút, Hứa Thanh Tiêu mở miệng hỏi trước.
"Vĩnh Bình quận chúa sao? Chắc là đã tới, hai vị này đã đến phủ Nam Dự được vài ngày, đạp thanh du ngoạn, vừa vặn đi ngang qua, hiện giờ biết được danh tiếng của Thanh Tiêu huynh, lúc này mới muốn gặp mặt một lần.”
"Thanh Tiêu huynh, Vĩnh Bình thế tử ôn nhuận như ngọc, cũng là người đọc sách, hơn nữa thân phận hoàng thất, có lợi ích đối với tương lai của Thanh Tiêu huynh, ngu đệ cho rằng, nên đi gặp mặt một lần."
Lý Hâm không hiểu ý tứ của Hứa Thanh Tiêu, trả lời cũng tương đối cổ hủ.
"Vĩnh Bình quận chúa diện mạo như thế nào?"
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
"Ừm... Mỹ mạo của quận chúa, chắc chắn là tuyệt sắc, dù sao Vĩnh Bình quận vương chắc chắn sẽ không như nữ tử bình thường.”
Lý Hâm có chút xấu hổ, hắn ta chưa từng dc gặp Vĩnh Bình quận chúa, cũng không biết có đẹp hay không.
Nhưng đổi vị trí mà suy nghĩ một chút, nếu như mình là quận vương mà nói, khẳng định mỹ nữ bên cạnh như mây, hài tử sinh ra tất nhiên không thể xấu.
Đẹp hay không đẹp lại là chuyện khác, dù sao cũng không thể nói không dễ nhìn.
Lý Hâm trả lời, khiến Hứa Thanh Tiêu cũng có chút bất đắc dĩ, đúng thật là hậu nhân hoàng thất chắc chắn sẽ không kém, cho dù vốn liếng đời thứ nhất có kém hơn nữa, nhưng truyền thừa từ đời này sang đời khác sao có thể kém được chứ?
"Thanh Tiêu huynh, chúng ta có đi gặp hay không?"
Lý Hâm hỏi.
"Gặp chứ."
Hứa Thanh Tiêu trả lời, Vĩnh Bình thế tử, tốt xấu gì cũng là trưởng tử của quận vương, nếu không gặp không phải là vô duyên vô cớ gây phiền phức sao?