Người Chơi Hung Mãnh

Chương 126: Đường cái

Chương 126: Đường cái


Hắn buộc mình phải tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn, từ từ lùi lại, cầm lấy điện thoại di động trên bàn khách rồi gọi điện báo cảnh sát.
Thân là một kẻ du côn lưu manh, ngày thường hắn là kẻ ép những người dân thường đến mức phải gọi báo cảnh sát, nhưng trước mắt, Trình Văn đang hoảng loạn phải sử dụng cuộc gọi này như cây cỏ cứu mạng duy nhất.
Tút, tút, tút.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Trình Văn hét vào điện thoại:
-Alo?! Đây là Tĩnh ...
-Khà khà khà…
Đầu dây bên kia, một tiếng cười hẹp và chậm rãi cắt ngang lời Trình Văn.
-Khà khà, cháu trai yêu quý, mở cửa cho bà.
Giọng nói già nua của bà lão vang lên trong điện thoại, Trình Văn ném điện thoại đi như một phản xạ có điều kiện, lòng bàn tay như thể bị hơi nước trăm độ thiêu đốt.
Chuyện gì đã xảy ra? !
Trình Văn không dám lớn tiếng thở, lặng lẽ chạy đến cuối phòng khách, mở cửa sổ nhìn xuống dưới,
Chênh lệch độ cao hơn 20 mét khiến đầu hắn choáng váng - tòa nhà này vẫn giữ nguyên những bức tường sơn bằng những hạt thô của thế kỷ trước, chỉ có một khoảng hẹp dài không đến một cánh tay bên mép cửa sổ, rất khó cho người leo lên.
Bên ngoài cửa chống trộm, tiếng gõ cửa nhẹ dần trở nên to hơn trong vô thức,
Bùm! Bùm! Bùm!
Như thể một chiếc búa tạ bằng sắt đang đập vào cửa chống trộm.
Cánh cửa được gia cố bằng thép, bị đập đến lõm vào, ánh trăng nhỏ lọt vào từ khe hở bên cạnh cửa và soi trên mặt đất phủ đầy bụi.
Nỗi đau buồn về người anh em song sinh đã chết hoàn toàn tan biến bởi nỗi sợ hãi bị chết.
Trình Văn do dự một chút, đeo cây gậy bóng chày bằng thép vào thắt lưng, cúi người xuống, leo lên bệ cửa sổ.
Hắn vặn vẹo lòng bàn tay một cách khó nhọc rồi trèo lên bệ cửa sổ, thân trên áp vào mép bệ cửa sổ, và thân dưới từ từ ngả ra ngoài tòa nhà.
Hai chân buông thõng xuống một cách tự nhiên, Trình Văn cố gắng giữ lấy sự cân bằng của cơ thể, ý đồ đặt đôi chân đang đung đưa của hắn chạm đến mép cửa sổ ở tầng dưới.
Khi hắn đang giãy giụa không ngừng, tiếng gõ cửa như đòi mạng đột nhiên dừng lại, và thế giới trở lại im lặng.
Trình Văn ngừng leo xuống phía dưới, như cảm nhận được điều gì đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã bị đập thành một khe hở.
Két…
Một bàn tay, bàn tay phẳng như một tờ giấy, thò ra qua khe cửa.
Sau đó đến cánh tay, đầu, cổ, thân trên và thân dưới.
Bà lão uốn một tay về phía trước, một tay kia uốn về phía sau, trên mặt nở một nụ cười kỳ dị, giống như một tờ giấy, bà đi vào theo đường chéo qua khe cửa.
Do bà ta giữ tư thế nghiêng người, Trình Văn chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt của bà ta,
Làn da trải rộng là nếp nhăn vô cùng "thông suốt", đường nét trên mặt rõ ràng, nhờ ánh trăng có thể nhìn thấy tất cả các mạch máu phân bổ trong đó.
Trình Văn đột nhiên nhớ đến trò bịp bợm mà hắn đã từng gặp khi còn nhỏ, đây là một trò múa rối bóng, kịch đèn chiếu.
-Cháu trai, cháu đang ở đâu?
Bà lão mặt như tờ giấy chậm rãi xoay người, giữ tư thế ngang, nở nụ cười nửa miệng nhìn Trình Văn:
-A, hóa ra là cháu ở đây.
Đôi tay múa rối của bà lão trong bóng tối điên cuồng lắc lư, nhưng cả người vẫn nằm ngang, lao về phía Trình Văn.
-Kính thưa các bậc phụ huynh, chào buổi tối, cảm ơn tất cả các bạn đã dành thời gian tham gia buổi họp phụ huynh của các trường đại học lâu năm ngày hôm nay.
Lúc đó đêm đã khuya, Lý Ngang mặc một chiếc áo gió màu đen, một tay cầm ô đen, một tay cầm hoa, dáng vẻ uy nghiêm và trang trọng, trầm giọng nói với những bia mộ bằng đá trong nghĩa trang.
Những bia mộ đá bất động, ngoại trừ tiếng côn trùng ồn ào ra, thì xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng,
Lý Ngang lắc chiếc áo gió, thấm thía nói:
-Xem ra mọi người đều tương đối ngại ngùng, đừng ngại, cần hăng hái giơ tay, tích cực phát biểu.
Sài Thúy Kiều đang núp trong chiếc ô đen to lớn, nói thầm:
-Âm khí ở đây đều hấp thu hết rồi, anh muốn đi chưa?
-A..
Lý Ngang nhìn lướt qua dữ liệu dẫn hồn, [Lượng tồn âm khí 379/1000]
Vì hiện nay việc hỏa táng được thực hiện phổ biến, nên việc rút khô âm khí một nghĩa trang, chỉ có thể lấp đầy một phần ba tổng lượng cờ dẫn hồn,
Nếu chỉ để Sài Thúy Kiều giữ được hình thể và duy trì tinh thần tỉnh táo, lượng năng này có thể duy trì đại khái trong khoảng mười bảy mười tám ngày,
Nếu có trận chiến cường độ cao, đại khái có thể chỉ duy trì từ ba đến bốn giờ.
-Miễn cưỡng đủ dùng rồi.
Lý Ngang gật đầu, thả hoa xuống trước bia mộ khắc tên "Phí Vĩ Cường", nhấc chiếc ô đen lên rồi bước ra khỏi nghĩa trang.
Lúc này hắn cũng không đeo kính râm hay khẩu trang, Lý Ngang cho rằng, các tổ chức chính phủ như Cục Đặc sự đã bắt đầu cài đặt phần mềm vào hệ thống giám sát các tuyến đường giao thông công cộng, chuyên để theo dõi những cá nhân có dấu vết ngụy trang rõ ràng.
Vì vậy, để an toàn, hắn đã đội cho mình một bộ tóc giả màu đen hơi xoăn, dùng chì kẻ mày để chỉnh sửa lông mày và điều chỉnh hình dáng đôi lông mày,
Sau khi đeo kính gọng tròn, lại dùng bùn trang điểm màu da để tăng độ bóng cho xương gò má.
Sau đó, đưa toàn bộ hàm răng giả vào miệng, để lợi đầy đặn hơn, điều chỉnh hình dáng của hàm dưới.
Và dùng miếng dán hàm trên nhân tạo vào bên trong miệng để thay đổi trọng âm giúp giọng nói trở nên dày và mơ hồ hơn.
Cuối cùng, dán một lớp màng cao su mềm lên mười đầu ngón tay để xóa dấu vân tay, sau đó đi giày tăng chiều cao bên trong và áo gió màu đen.
Sau một loạt các quy trình cải trang tiêu chuẩn, Lý Ngang bình thường không có gì lạ đã hoàn toàn biến thành một người đàn ông trưởng thành phổ thông khác.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất