Chương 127: Thế Giới Này Thật Lớn (2)
Giọng nói của Mộ Nam Bình vang lên, giận dữ mắng muội muội nhà mình, đồng thời lập tức lại thay đổi sắc mặt, nhìn về phía hai người Hứa Thanh Tiêu.
"Thực sự làm hai vị chê cười rồi, muội muội ta thuở nhỏ được gia phụ chiều chuộng, không hiểu lễ nghĩa, tùy hứng làm bậy, nếu có chỗ không chu đáo, mong hai vị thứ lỗi."
Mộ Nam Bình thật sự thấy hơi không vui.
Hắn đọc sách của các vị thánh nhân, từ nhỏ đã coi Chu Thánh là lý tưởng cuối cùng của cuộc sống.
Nhưng thế nhưng lại có một vị muội muội tùy hứng làm bậy như vậy, không có một chút lễ nghĩa đối nhân xử thế, thường làm cho hắn tức muốn chết.
Nhưng cũng hết cách, phụ thân mình quá mức nuông chiều vị muội muội này, đánh không được mắng cũng không xong, lần này hắn vốn không muốn mang muội muội của mình theo nhưng muội muội nằng nặc đòi phải đi theo mình, trước khi đi Mộ Nam Bình mơ hồ nhớ rõ lời dặn dò của phụ thân, bất luận như thế nào cũng phải trông chừng muội muội.
Cho nên đến gặp Hứa Thanh Tiêu, hắn cũng phải mang theo.
"Tới rồi thì tới, các người ăn uống là việc của các người, ta xem là việc của ta."
Một giọng nói dễ nghe vang lên.
Ngữ khí có vẻ vô cùng tùy ý, đứng ở ngoài cửa sổ không biết đang nhìn cái gì.
Bộp.
Sau một khắc, Mộ Nam Bình có chút phẫn nộ, hắn vỗ bàn, giọng nói cũng không quá to, không thực sự dùng sức nào, chỉ là phát ra chút tiếng động.
"Mộ Nam Ninh!"
"Nếu muội không hiểu lễ nghĩa như thế, đừng trách vi huynh cấm túc muội, vi huynh nói được làm được."
Mộ Nam Bình có chút tức giận.
Ngày thường náo loạn thì thôi, hôm nay có Hứa Thanh Tiêu tới, một chút thể diện muội cũng không cho ca ca được sao?
Thực sự cho rằng huynh sẽ không nổi giận sao?
Trong lòng Mộ Nam Bình nghĩ đến.
"Mất hứng."
Tiếng nói dễ nghe lại vang lên.
Ngay lập tức, nữ tử xinh đẹp quay người lại.
Mộ Nam Ninh chậm rãi xoay người.
Tóc dài ba thước dùng trâm búi lại, ngũ quan vô cùng tinh mỹ xuất hiện trong mắt Hứa Thanh Tiêu và Lý Hâm.
Khuôn mặt tựa như tiên tử, trong nháy mắt này, khắc sâu trong lòng Lý Hâm.
Trong nháy mắt hai người sửng sốt.
Lý Hâm sửng sốt, là vì chưa từng thấy qua người nào tuyệt mỹ như vậy.
Hứa Thanh Tiêu sửng sốt, là bởi vì... Thế giới này thật lớn, ồ, không, là thật nhỏ.
Vẻ đẹp của Mộ Nam Ninh tràn ngập vẻ đẹp lanh lợi, đôi mắt đẹp chớp chớp, vừa có chút đáng yêu, cũng có chút linh động, nhưng khi búi tóc, lại có vẻ khác biệt.
Vẻ đẹp này, không thể nói.
Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái.
Có thể làm cho người ta cả đời không thể nào quên.
Trong nháy mắt.
Xung quanh yên tĩnh lại.
Nhưng mà, ánh mắt của Mộ Nam Ninh cũng rơi lên trên người của Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu nhìn sang Mộ Nam Ninh.
Mà ánh mắt của Mộ Nam Ninh cũng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu
Chỉ là, ánh mắt hai người khi nhìn nhau đều mang theo một tia quái dị.
Vẻ mặt của Hứa Thanh Tiêu là kinh ngạc, nhưng có thể hiểu là sự kinh ngạc khi nhìn thấy tuyệt thế mỹ nhân.
Mà ánh mắt của Mộ Nam Ninh lại là nghi hoặc.
Bởi vì không biết tại vì sao nàng lại có cảm giác dường như đã gặp Hứa Thanh Tiêu ở nơi nào rồi, dường như đã từng quen biết.
Hơn nữa, nhìn lại càng có vẻ quen quen.
Nhưng xét về diện mạo thì lại hoàn toàn là mới gặp lần đầu tiên.
Hai người nhìn nhau chăm chú.
Làm cho Mộ Nam Bình cảm thấy hiếu kỳ.
Nhìn vẻ mặt của Hứa Thanh Tiêu và Lý Hâm, Mộ Nam Bình cũng đã đoán được. Muội muội mình đúng thần là tuyệt sắc giai nhân, đáng tiếc hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ cho nên hắn nhìn mãi nên cảm thấy bình thường mà thôi.
Nhưng mà xưa giờ muội muội chưa từng nhìn một nam nhân nào như vậy.
Chẳng lẽ muội muội mình nhắm trúng Hứa Thanh Tiêu rồi?
Đây là chuyện tốt à nha.
Hứa Thanh Tiêu bây giờ đang là Nho tiến bát phẩm, tiền đồ tương lai không thể đoán trước được, hơn nữa lại còn trẻ tuổi tuấn mỹ, có thể làm văn có thể đánh võ, rất xứng đôi với muội muội.
Duy chỉ có một điểm đó là thân phận hơi chênh lệch xíu, nhưng chuyện này cũng không sao, chờ sau này Hứa Thanh Tiêu vào triều, làm một quan viên lục phẩm là không thành vấn đề.
Chỉ là, lỡ như Hứa Thanh Tiêu chỉ muốn dựa vào gia thế của nhà mình thì phải làm sao đây?
Nếu như vậy, chẳng phải là sẽ phụ bạc muội muội hay sao?
Không được, không được, mình chưa thể vui mừng quá sớm được, mình còn phải xem Hứa Thanh Tiêu thật sự là có tâm ý với muội muội hay không.
Mộ Nam Bình thấy mình suy nghĩ hơi lố, hai người chỉ mới nhìn nhau thôi mà hắn ta lại liên tưởng đến nhiều thứ như vậy.
Trên thực tế thì Mộ Nam Bình thân là người đọc sách, tất nhiên cũng sẽ tôn trọng người đọc sách, nhất là người đọc sách có tài hoa thực sự, phụ thân hắn ta cũng giống như vậy.
Đối với Hứa Thanh Tiêu tất nhiên sẽ có thiện cảm.
Còn nữa, muội muội đúng là đã tới thời điểm nên bàn chuyện cưới gả rồi, suy nghĩ một chút cũng không quá đáng, nhưng nếu nghĩ nhiều quá thì lại không tốt lắm.
“Khụ khụ.”
Mộ Nam Bình ho nhẹ một tiếng.
Lập tức, ba người kia cùng nhau lấy lại tinh thần, Hứa Thanh Tiêu cũng thu hồi ánh mắt, bên ngoài tỏ ra bình tĩnh thản nhiên.
Nhưng trong lòng Hứa Thanh Tiêu đã thấy hơi tê dại rồi.
Thế giới này nhỏ thật đấy.
Hôm qua vừa nhập mộng, hôm nay đã gặp nhau.
May là mình không dùng tướng mạo thật, nếu không hôm nay đã chết ngay tại chỗ rồi.
Chẳng qua là, vị Vĩnh Bình quận chúa này tại sao lại cứ nhìn chằm chằm vào mình vậy? Hơn nữa, ánh mắt còn quái dị như vậy?
Chẳng lẽ, nàng đã phát hiện được điều gì hay sao?
Hứa Thanh Tiêu có chút hốt hoảng.
Dù sao mình đã thật sự nhìn thấy hết toàn thân vị quận chúa này, chuyện này nếu như để cho Mộ Nam Bình hay là Vĩnh Bình quân vương biết được, vậy thì mình chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Nữ tử cổ đại coi trọng nhất sự trong sạch, nhất là từ sau thời Chu Thánh, nữ tử xem trinh khiết như tính mạng. Nếu như đụng phải nữ tử được dạy dỗ trong gia đình cực đoan mà nói, dù ngươi chỉ nhìn ta một cái, ta cũng cảm thấy ngươi đang khinh bạc ta.
Nếu như ngươi dám sờ vào mông ta ?
Hoặc là ngươi cưới ta, hoặc là ta tự sát, chỉ có hai lựa chọn.
Đương nhiên nếu như dung mạo ngươi xấu xí, vậy ta chọn tự sát.
Cho nên không thể nào không hoảng hốt.
Bây giờ chỉ thấy mừng vì hôm qua mình quá thông minh, không để lộ mặt thật của mình, nếu không lúc này mình ngỏm củ tỏi chắc rồi.
Vĩnh Bình quận chúa, không thể thâm giao.
Chỉ trong nháy mắt, trong đầu Hứa Thanh Tiêu hiện ra suy nghĩ đó.
Chắc chắn là đối phương không biết mình, nhưng mà vừa rồi ánh mắt của đối phương khi nhìn mình lại cực kỳ cổ quái.
Những người khác không biết nguyên nhân vì sao nhưng Hứa Thanh Tiêu thừa biết.
Khí chất.
Cách nói chuyện.
Thay đổi tướng mạo không phải là một chuyện khó, nhưng khí chất và cách nói chuyện, hành vi cử chỉ của một người thì lại rất khó thay đổi.
Lỡ như một ngày nào đó bị người ta phát hiện ra, vậy thì phiền phức ngập trời.
“Hứa huynh, Lý huynh, đây là lệnh muội, Mộ Nam Ninh.”