Người Chơi Hung Mãnh

Chương 129: Triều Đình Chi Tranh, Mộ Nam Ninh Nhớ Ra Rồi (2)

Chương 129: Triều Đình Chi Tranh, Mộ Nam Ninh Nhớ Ra Rồi (2)

“Bây giờ mấy vị đại nhân trong triều đình ai cũng cần nhân tài giống như nhau, Hứa huynh tài trí hơn người, chỉ sợ rằng đã bị bọn họ để mắt đến. Ngu đệ cũng không lôi kéo thay ai cả.”
“Chỉ muốn nói một vài sự vụ trong triều để Hứa huynh có thời gian ngẫm lại.”
Mộ Nam Bình nói đến trọng điểm.
Hứa Thanh Tiêu cũng đặt chén rượu xuống, nghiêm túc lắng nghe.
Chỉ là có phần hơi khó chịu.
Thỉnh thoảng Mộ Nam Ninh sẽ ném ánh mắt qua đây, làm cho Hứa Thanh Tiêu có chút áp lực.
“Mong được hiền đệ giải tỏa nghi hoặc.”
Hứa Thanh Tiêu nói.
Mộ Nam Bình rót một chén rượu cho Hứa Thanh Tiêu, tiếp tục nói.
“Lấy Trấn quốc công dẫn đầu, bọn họ đều chủ trương tiếp tục Bắc phạt, tâm ý võ tướng luôn là như vậy.”
“Lấy Lại bộ thường thư và Trần chính Nho cầm đầu, chủ trương giáo hóa thiên hạ, tư tưởng quân tử, lập quốc lập ý, phản đối việc tiếp tục Bắc phạt.”
“Đông Minh hội do ba người Cố Ngôn Cố tự khanh, Hộ bộ thượng thư, hình bộ thượng thư cầm đầu, phụ quốc giám ngôn, chưởng khống Tông Nhân phủ, Hộ bộ, Hình bộ.”
“Cuối cùng là thượng thư Công bộ Lý Ngạn Long, chủ trương nghỉ ngơi lấy lại sức, khôi phục tiền tài kinh tế, có điều địa vị hơi kém một chút, dù sao thì Cố thượng thư cũng chưởng khống Hộ bộ, cho nên có rất nhiều chuyện khó mà làm được.”
“Đây chính là thế cục triều đình hiện nay.”
Mộ Nam Bình kiên nhẫn giảng giải.
Mà sau khi Hứa Thanh Tiêu nghe xong những lời này, thì lập tức hiểu rõ.
Cũng vào lúc này.
Giọng Mộ Nam Ninh vang lên.
“Hình như ta có hơi nhớ ra rồi, chắc chắn ta và ngươi đã từng gặp nhau.”
Giọng nói của nàng cất lên.
Những chuyện triều đình ngập tràn trong đầu Hứa Thanh Tiêu lập tức biến mất sạch sẽ.
Đại tỷ, chúng ta đang nói chuyện quốc gia đại sự đó.
Sao nàng vẫn còn nghĩ đến chuyện này vậy?
Còn nữa, nàng có thể nhớ ra được?
Ta không tin!
Nghe thấy giọng nói của Mộ Nam Ninh.
Trong đầu Hứa Thanh Tiêu chỉ có ba chữ.
Ta không tin.
Nếu như nàng có thể nhớ ra thì Hứa Thanh Tiêu ta sẽ lập tức quy ẩn điền viên, cạo đầu đi tu.
Ánh mắt hai người tập trung vào Mộ Nam Ninh.
Mà ánh mắt của Mộ Nam Ninh thì lại vô cùng kiên định nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Chắc chắn là ngươi và ta đã từng gặp nhau, hơn nữa còn là gần đây. Cách nói chuyện, hành vi cử chỉ của ngươi rất giống với một người.”
“Ngươi có từng xuất hiện trong mộng của ta hay không?”
Mộ Nam Ninh đã hoàn toàn nhớ lại.
Lúc đầu nàng vốn không nhớ ra, nhưng mà càng nhìn Hứa Thanh Tiêu thì càng cảm thấy quen mắt, cho nên cứ suy nghĩ mãi, đột nhiên, nàng phát hiện hành vi và cử chỉ của Hứa Thanh Tiêu trông rất quen thuộc.
Nàng lập tức nghĩ đến giấc mộng đêm qua.
“Tiểu muội, chớ lộn xộn.”
Mộ Nam Bình có hơi giận rồi.
Hắn còn tưởng rằng muội muội mình thật sự đã từng gặp Hứa Thanh Tiêu, nhưng mà không ngờ chỉ là trong mộng?
Quả thực là làm trò cười cho thiên hạ.
Trên đời này làm gì có nhập mộng chi thuật? Yểm tộc đúng là sẽ lẻn vào trong mộng của người khác, nhưng Hứa Thanh Tiêu có thể là yêu ma hay sao?
Chuyện này hiển nhiên là không thể nào.
Cho nên hắn ta cho rằng muội muội cố tình phá đám không cho mình bàn xong chuyện.
“Ca, là thật đó, muội có cảm giác hắn đã từng vào trong giấc mộng của muội.”
“Hơn nữa còn đã nhìn thấy thân thể của muội.”
Mộ Nam Ninh nghiêm túc nói.
Ầm.
Giờ khắc này, Mộ Nam Bình thật sự nổi giận.
Hắn ta đập mạnh bàn một cái, trong mắt tràn đầy lửa giận, nhìn về phía Mộ Nam Ninh nói.
“Ngươi quả là vô pháp vô thiên, nói xằng nói bậy, những lời vừa rồi càng đúng là không biết xấu hổ.”
“Hứa huynh chính là Nho giả, trước tiên không nói đến chuyện có thể học được nhập mộng chi thuật hay không, nhưng cho dù hắn thật sự học được nhập mộng chi thật thì cũng không thể nào đi nhìn lén thân thể của ngươi.”
“Mộ Nam Ninh, ngươi quả nhiên là làm càn.”
“Một câu này của ngươi làm hoen ố đi sự thanh bạch của Hứa huynh. Trên thế gian này làm gì có người nào có thể vào trong giấc mộng của người khác, ngươi không biết đối với người đọc sách chúng ta mà nói, thanh danh cũng giống như là sinh mệnh hay sao?”
Mộ Nam Bình nổi giận.
Hứa Thanh Tiêu có biết nhập mộng chi thuật hay không trước tiên không nói tới, nhưng Mộ Nam Ninh lại có thể nói ra những lời này.
Đây không phải là vu oan cho Hứa Thanh Tiêu hay sao?
Người ta đường đường là người đọc sách, tự dưng lại bị nói xấu, hơn nữa nếu như truyền ra ngoài thì thanh danh của ngươi cũng không dễ nghe.
Ngươi là ai chứ? Đường đường là một quận chúa.
Vĩnh Bình quận chúa, ngẫm lại đi, cho dù có thật sự bị người ta nhìn thấy cũng không thể nói ra, chỉ có thể âm thầm diệt trừ người kia.
Nhưng muội muội từ nhỏ lại được cưng chiều từ nhỏ tới lớn, hơn nữa, đối với loại chuyện này lại cực kỳ không để ý đến, chẳng biết là đã xảy ra chuyện gì nữa, thật sự là tức chết người mà.
Nghe thấy Mộ Nam Bình giận giữ mắn trách.
Mộ Nam Ninh cũng không sợ hãi, nhưng nàng biết rõ, ca ca mình thật sự nổi giận rồi.
“Quận chúa.”
Cũng vào lúc này, âm thanh của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết, nhìn về pía Mộ Nam Ninh nói:
“Hứa Thanh Tiêu ta không biết nhập mộng chi thuật, mà cho dù may mắn tiến vào trong mộng của quận chúa đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng sẽ không làm ra những chuyện hạ lưu.”
“Tiếp nữa, Hứa mỗ muốn hỏi quận chúa, người trong giấc mơ của quận chúa, đúng là Hứa mỗ sao?”
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, bình tĩnh hỏi.
Theo mấy câu nói của Hứa Thanh Tiêu, đôi mày thanh tú của Mộ Nam Ninh khẽ nhíu lại, nàng trầm tư một phen, cuối cùng lắc đầu.
“Dáng vẻ hình như có hơi không giống, nhưng những thứ khác đều rất giống nhau.”
Mộ Nam Ninh trả lời.
So ra thì dung mạo của Hứa Thanh Tiêu không anh tuấn như người trong mộng, nhưng dù có anh tuấn thì cũng chẳng liên quan gì tới nàng, nàng vốn không mê nam sắc.
“Nếu như thế, quận chúa làm ô uế sự trong sạch của ta, nếu nói theo kiểu chuyện nhỏ thì là quận chúa nhất thời lỡ lời, nói làm lớn chuyện ra thì Hứa Thanh Tiêu ta từ nay về sau cũng chẳng còn mặt mũi nhìn người, mang tiếng xấu muôn đời, chi bằng ta chết cho xong.”
Vẻ mặt Hứa Thanh Tiêu cực kỳ nghiêm túc.
Thời điểm quan trọng này, hắn tuyệt đối không thể giả vờ kiêu ngạo, nhất định phải tranh luận theo đạo lý.
Dù sao thì khi ở trong mộng, Mộ Nam Ninh cũng chưa từng nhìn thấy mặt thật của mình.
Cho nên Mộ Nam Ninh không có đủ chứng cứ.
Lại nói đến chuyện nhập mộng kia, vốn không có cách nào để chứng minh được, nàng cũng không đưa ra được chứng cứ.
”Hứa huynh, việc này đích thật là xá muội nói năng lỗ mãng, mong Hứa huynh chớ tức giận.”
“Xin Hứa huynh yên tâm, ta chắc chắn sẽ quản giáo xá muội cho thật tốt.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất