Chương 130: Đi Võ Hưng Lâu Chơi, Xem Như Bản Quận Chúa Bồi Tội (1)
Mộ Nam Bình nói rất nghiêm túc, thậm chí còn cúi người thật sâu về phía Hứa Thanh Tiêu.
Đúng vậy, đứng ở góc độ của người đọc sách, những lời này đúng là đã hủy đi sự trong sạch của người ta, nếu như thật sự truyền ra ngoài thì cũng không phải việc nhỏ.
Nếu như bị một vài thế lực đối địch biết được, cho người tung tin đồn nhảm khắp nơi, vậy thì cho dù toàn thân ngươi có mọc đầy miệng thì cũng giải thích được.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu có nổi giận thì trong mắt Mộ Nam Bình cũng là chuyện bình thường.
“Mộ Nam Ninh, sao muội còn chưa tạ lỗi với Hứa huynh?”
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu không nói lời nào, Mộ Nam Bình hung tợn nhìn muội muội, bảo nàng xin lỗi.
Cảm nhận được ánh nhìn của ca ca, Mộ Nam Ninh có chút mơ hồ.
Nàng chỉ thuận miệng nói một câu, sao lại giống như có kẻ sắp chết vậy?
Đám người đọc sách này chính là như vậy, bất cứ chuyện gì cũng đều làm quá lên.
“Được, được, được, là ta không đúng, Hứa công tử, là ta lỡ lời, mong Hứa công tử thứ tội.”
“Đến đây, Hứa công tử, uống một chén, xem như lời xin lỗi của ta.”
Mộ Nam Ninh nâng chén rượu lên, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu mà nói chuyện, sau đó tùy ý uống một ngụm rượu.
Uống xong một ly, Mộ Nam Ninh lại nói tiếp:
“Uống thêm ly nữa, vẫn chưa xin lỗi xong.”
“Ồ, rượu này ngon đó chứ, Hứa công tử vừa rồi là ta lỡ lời, ta lại uống thêm một chén.”
“Này! Hứa công tử, vừa rồi ta hơi lỡ lời, ta lại uống thêm một ly, nếu không thì không có cách nào có thể biểu đạt được sự áy náy của bản quận chúa.”
Thật sự khó mà tưởng tượng được.
Đường đường là nữ nhi của Vĩnh Bình quận vương, vậy mà lại có tính cách này.
Chủ yếu nhất là, người này lại còn quốc sắc thiên hương như thế, nhưng mà tính cách này thì lại làm cho người ta có hơi không dám khen ngợi.
“Quận chúa nói quá lời, hiểu làm mà thôi, nói rõ được là tốt rồi.”
Hứa Thanh Tiêu cười cười, không cần thiết phải làm lớn chuyện, bản thân hắn cũng hơi chột dạ, nếu như làm lớn chuyện này thì sẽ gây bất lợi cho chính mình.
Có điều, vị Vĩnh Bình quận chúa này mình không thể đụng vào.
Tuyệt đối không thể đụng vào.
Mặc dù khuôn mặt nàng đúng thật là quốc sắc thiên hương, dáng người cũng được xem là hoàn mỹ nhưng mà không thể đụng vào.
Có thời gian theo đuổi loại người này còn không bằng dùng tâm tư đó để nghiên cứu cắm hoa.
“Hứa huynh đại lượng.”
“Đừng uống nữa.”
Mộ Nam Bình trước tiên cúi đầu nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, sau đó trừng mắt liếc nhìn muội muội của mình.
Quận chúa ngừng uống rượu, bắt đầu dùng bữa, không thèm để ý đến hai người.
Chuyện bất ngờ không vui trôi qua rồi, Hứa Thanh Tiêu lại vẫn tiếp tục trò chuyện với Vĩnh Bình thế tử.
Có lẽ Vĩnh Bình thế tử cảm thấy bản thân hắn đã chịu chút thua thiệt cho nên đã nói thêm nhiều chuyện ngoài dự tính về triều đình, xem như là là đền bù.
Một canh giờ sau.
Hứa Thanh Tiêu cũng đã hiểu được đại khái về thế cục hiện tại của vương triều Đại Ngụy.
Dựa vào những gì mà Mộ Nam Bình nói, Hứa Thanh Tiêu tự mình tổng kết lại một phen.
Đại khái là phân chia thành bốn đảng phái.
Đảng võ tướng chỉ một lòng muốn Bắc phạt, dù sao thì ở thế hệ trước võ tướng cũng đã trải qua mối nhục Tĩnh thành, cũng từng trải qua bảy lần Bắc phạt, trong lòng có hận thù dân tộc, cho nên tranh đấu trên triều đình đối với bọn họ mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Trên cơ bản bọn họ đều là những người đã bước một chân vào trong quan tài, chỉ mong muốn trước khi chết có thể đánh nhau một trận thật hăng với kẻ thù, tốt nhất là Bắc phạt thành công, như vậy cho dù có chết cũng không có gì tiếc nuối.
Văn đảng đều là Nho sinh, cực kỳ thanh liêm nghiêm cẩn, quản lý một vài chuyện quan trọng trong triều đình, nhưng mà loại người này đều giống như nhau, không hòa hợp, cũng không có tâm tư bồi dưỡng vây cánh, vì nước vì dân.
Muốn lập ý vì thiên hạ bách tính, hoặc là triệt để phát huy ý của Đại Thánh nhân. Người người học theo Thánh, lấy lập ý làm cái gốc của quốc gia.
Chính đảng, cũng chính là Đồng Minh hội, bọn họ quản lý không ít bộ phần quan trọng của triều đình, đại đa số cũng không phải là Nho sinh, chính xác hơn mà nói thì cũng chính là bộ dáng thất phẩm bát phẩm, đây là những đại thần có năng lực, phụ trách rất nhiều chuyện to to nhỏ nhỏ của quốc gia.
Nho đạo, thiên địa tán thành, chỉ có thể chứng minh được những người này có phẩm đức cao thượng, vì nước vì dân, nhưng không có nghĩa rằng ngươi là một thần tử có năng lực.
Đảng phái cuối cùng chính là vì tình hình trong nước mà lập ra, chủ trương yên lặng dưỡng sức, phát triển kinh tế nông nghiệp, làm cho bách tính được có cơm no, có đủ tiền tài trước rồi sau đó đi đánh trận cũng không muộn.
Ý tưởng này vô cùng tốt, phù hợp với suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu, nhưng vấn đề ở đây là nhóm võ tướng lại không đồng ý.
Bọn họ vốn đã sắp xuống lỗ rồi mà ngươi còn muốn kéo dài? Một khi quốc gia muốn nghỉ ngơi lấy lại sức thì chắc cần phải hao tốn thêm vài chục năm nữa nhỉ?
Vậy đoán chừng bọn họ cũng sắp vào quan tài rồi.
Cho nên nhóm người võ tướng cực kỳ phản đối. Về phần Văn đảng, vấn đề mà người ta cân nhắc đến chính là lập ý quốc gia, trên tinh thần truy cầu, hy vọng có thể người người đều đọc sách, không chủ trương đánh trận, nhưng mối nhục Tĩnh thành thật sự là nỗi nhục to lớn.
Không giải quyết vấn đề này, làm sao có thể an tâm đọc sách? Cho nên bọn họ cũng không nhúng tay vào chuyện này.
Đông Minh hội cũng rất thông minh, bản thân bọn họ là một nhóm đại thần có năng lực, mỗi người đều là một lão hồ ly, mọi việc đều muốn thuận lợi, lôi kéo các loại thế lực, đối với ai cũng đều tốt cả nhưng thật ra thì lại không đối tốt với ai.
Xui xẻo nhất chính là đảng phái kinh tế cuối cùng kia rồi. Bị võ tướng chèn ép, hai phái kia thì lại không giúp mình, vậy cũng chỉ có thể bị mắng mà thôi.
Mà cục diện hiện tại của triều đình.
Tất cả tất cả, phân tích nguồn gốc mà nói thì chỉ có một việc.
‘Bắc phạt.’
Tất cả những việc lớn việc nhỏ, gom lại một chỗ thì cũng đều không thể rời khỏi hai chữ này.
Cũng chính vì vậy mà toàn bộ triều đình mới sóng gió nổi lên như vậy.
Hứa Thanh Tiêu xem như đã hiểu sơ sơ rồi, về phần bên trong đó thì chắc chắn là còn có rất nhiều chi tiết, cần phải tự mình trải nghiệm.
Quả nhiên bất kỳ một triều đại nào cũng có những chuyện phiền não của riêng mình.
Nhất là Đại Ngụy bây giờ, tân đế đăng cơ, văn võ bất hòa, sinh ra bốn cỗ thế lực.
Triều đình tốt nhất là có ba cỗ thế lực, kiềm chế lẫn nhau, thành trò tiêu khiển của Hoàng đế.
Nhưng bốn cỗ thế lực thì lại không được, đã phức tạp lại còn phiền phức, chỉ cần sơ sảy một chút là sẽ rơi vào trong hố.
Sau này nếu như hắn thật sự tiến vào triều đình thì nhất định phải thật cẩn thận mới được.
Ủa… Không đúng!
Không thể chui vào vòng xoáy này.