Chương 13: Giết quỷ
Cảnh Lý Ngang giằng co với hồn ma được chiếu lên theo đường cong trên cửa kính của các phương tiện giao thông hai bên.
-Mày rời khỏi thân thể của ông ấy, tao bảo vệ cho mày khỏi chết, thế nào, ok không?
Lý Ngang vừa cười vừa nói.
-Mày đang nói đùa sao?
Thạch Thanh Tùng nhếch miệng cười một cái:
-Mày có biết cảm giác chết là như thế nào không? Lúc đầu, sẽ cảm thấy một sự hủy diệt ngọt ngào, tượng như đang say rượu, bốn phía đen kịt một màu, cái gì cũng không thể nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy, ngay cả đến sờ bình thường cũng không cảm nhận được.
-Sau đó, như bị ai dội nước đá vào mặt, mày sẽ tỉnh lại, thị giác, thính giác, xúc giác, khứu giác, mọi thứ bắt đầu phục hồi, thậm chí so với sống càng thêm nhạy cảm.
-Nhưng đây tuyệt đối không phải là một món quà. Mày có thể cảm thụ được ánh sáng, nhưng lại không thể nhấc nổi mí mắt lên. Mày có thể cảm thấy mình đang nằm trong tủ đông lạnh trong nhà xác bệnh viện, lạnh và đau nhói, nhưng lại không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Chuyên viên liệm xác tại nhà tang lễ sẽ dùng kim và chỉ để khâu vết thương trên cơ thể mày, mày hét lên đến khản cả cổ nhưng chẳng ai đáp lại.
-Tiếp theo… Là hỏa táng.
-Trong không gian chật hẹp, ngọn lửa xanh lạnh lùng bùng cháy. Mày sẽ cảm nhận được, mỗi một tấc dây thần kinh đang bị thiêu đốt, từng centimet da thịt đều bị hủy diệt, đau đớn hơn tất cả những đau khổ trên thế giới này gấp ngàn lần.
-Một đống tro tàn trở thành một bản tình ca tóm tắt cuộc đời mày.
Gương mặt Thạch Thanh Tùng lộ ra vẻ sợ hãi từ tận đáy lòng, ông run rẩy nói:
-Mày nghĩ đây là kết cục sao? Không! Không! Không thể trốn thoát, khi đã thoát khỏi cái thi thể thối rửa của bản thân, thì mày vẫn không trốn thoát được.
-Mày lơ lửng trên không, chỉ có thể di chuyển xung quanh nơi mày đã ở sau khi chết. Nỗi đau kia như một cái bóng, gặm nhấm tựa như một con giòi ở lưng. Không có cách nào tiếp xúc với người sống, chỉ có thể đứng một chỗ nhìn bọn họ vui mừng.
-Mỗi một phút, mỗi một giây, sự oán giận và ghen tị trong nội tâm sẽ lớn dần lên dưới sự thúc đẩy của nỗi đau vô tận bên trong mày.
-Không có thiên đường, không có địa ngục, cái gì mà vãng sinh cực lạc, còn cái gì mà Lục Đạo Luân Hồi, tất cả đều là lừa bịp, đều là giả dối! Chỉ có sự vô cùng vô tận trống rỗng, mới là mọi thứ ở phía sau!
Thạch Thanh Tùng gầm lên, ông đã mong đợi nhìn được vẻ hoảng sợ về cái chết trên khuôn mặt của Lý Ngang, nhưng thứ Thạch Thanh Tùng kia nhận được chỉ là cái gật đầu thẳng thừng của Lý Ngang:
-Ồ.
Thạch Thanh Tùng híp mắt nói:
-... Mày không sợ sao? Ngươi sau khi chết sẽ giống như tao.
-Vậy thì sao?
Lý Ngang cười nói:
-Đối với hầu hết mọi người, sự trống rỗng vô tận sau khi chết có thể là một điều cực kỳ đáng sợ. Những nhà tư bản giàu có sẽ chi rất nhiều tiền để tìm cách ngủ yên sau khi chết. Những tín đồ sùng đạo sẽ càng tin tưởng vào thần thánh hơn, và bộ máy Nhà nước sẽ thành lập một nhóm bao gồm các chuyên gia, các nhà khoa học để nghiên cứu bản chất của cái chết.
-Bất ổn xã hội ư? Sự hoảng loạn lan rộng sao? Hay các hiện tượng tôn giáo cuồng tín?
-Xin lỗi, đối với tao, sống tốt còn hơn là sợ hãi. Mày sống vui vẻ lúc này quan trọng hơn hành vi lo nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra sau khi chết rất nhiều.
Khuôn mặt Thạch Thanh Tùng cau có:
-Tao sẽ không bao giờ rời khỏi cơ thể này! Tên này là của tao, của tao.
-Vậy thì không có cách nào khác.
Lý Ngang thở dài:
-Giết quỷ thì tao có hơi không thành thạo, đợi lát nữa có thể sẽ rất đau.
Thạch Thanh Tùng nhếch miệng cười toe toét, trên mặt nổi đầy gân xanh, hốc mắt trũng sâu và đen kịt, đỏ ngầu nhanh chóng tràn đầy hai mắt, hai nhãn cầu lồi ra như mắt cá.
Khuôn mặt vuông vức nguyên bản của thầy Thạch, đột nhiên xương cốt bị kéo dài ra, giống như mặt ngựa hẹp dài, miệng mở rộng đến cực điểm, hai bên gò má thịt như muốn vỡ ra, nhanh chóng chấn động.
Rống!
Tiếng la hét thất thanh của Thạch Thanh Tùng vang vọng trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, hàng chục phương tiện giao thông hai bên và cửa sổ của chúng đều bị vỡ nát.
Những mảnh kính vỡ bay lên trong không trung, trượt xuống, dệt nên một thứ ánh sáng lộng lẫy, giống như một bức màn nước dày đặc dưới thác nước.
Tiếng còi xe đồng loạt vang lên, tiếng còi sắc bén nối tiếp nhau, hàng chục chiếc đèn xe nối liền một khúc, sáng rực đến nhức mắt người.
Giữa ánh sáng lấp lóe, một cơn gió mạnh bắn thẳng vào đầu Lý Ngang.
Đó chính là thủ đao* của Thạch Thanh Tùng.
*Chú thích: Thủ đao là phương pháp sử dụng cạnh bàn tay trong võ thuật.
Bàn tay của ông được bao phủ bởi một màu xanh thẫm, trong khi những chiếc móng tay có màu tương tự của ông ấy dài ra hơn 10 cm, hẹp, sắc bén và nhọn.
Lý Ngang đẩy nhẹ kính râm, bình tĩnh lùi lại nửa bước. Đồng thời, hắn đưa tay về phía trước, tóm trúng cổ tay của Thạch Thanh Tùng.
Một luồng sức mạnh khổng lồ truyền đến từ lòng bàn tay của Thạch Thanh Tùng làm hai tay của Lý Ngang lập tức bị chệch hướng. Do bị quán tính ảnh hưởng, cả cơ thể của hắn vô tình ngã về chiếc ô tô bên phải.
Thấy sắp va vào cửa xe, Lý Ngang đạp mạnh chân trái xuống đất, mượn lực đệm để nhảy lên phía trên bên cánh phải. Sau đó, hắn lại dùng chân đạp lên cửa xe bằng kim loại, vừa triệt tiêu lực kéo của kẻ địch, vừa nhẹ nhàng trượt mình lên nóc xe.
-Lên!
Hắn ngồi xổm trên nóc xe quát lớn một tiếng, hai tay nắm lấy cổ tay Thạch Thanh Tùng, kéo ra cửa như hành lá trên đất khô.
Cánh tay của Thạch Thanh Tùng vẫn bị Lý Ngang kéo, dưới nách đập vào nóc xe bằng hợp kim nhôm một tiếng bùm, đập vỏ mui xuống một đường rãnh.