Chương 133: Làm Sao Để Giải Tương Tư (1)
Văn Hiên lâu.
Từ một canh giờ trước Vương Nho đã đến đây rồi. Khi Vương Nho tới đây, rất nhiều văn nhân không khỏi cảm thấy tò mò.
Trước đó Vương Nho nói sẽ mời Hứa Thanh Tiêu đến, bọn họ cũng muốn gặp được Hứa Thanh Tiêu cho nên hôm nay Văn Hiên lâu náo nhiệt hơn so bình thường rất nhiều.
Ai mà ngờ đâu Hứa Thanh Tiêu lại không đến, vì vậy đám người có chút tò mò.
Mà Vương Nho cũng không thấy ngại ngùng chút nào, trái lại còn khoác lác nói Hứa Thanh Tiêu làm người đứng đắn, là tấm gương mẫu mực cho những người đọc sách.
Nói đến nỗi khen Hứa Thanh Tiêu như thánh nhân, tránh cho mọi người hiểu lầm hắn và Hứa Thanh Tiêu không hợp nhau.
Nhưng ngay vào lúc Vương Nho đang khoác lác.
Một thanh âm từ phía sau lưng hắn vang lên.
Là giọng của Lý Hâm.
Ngay sau đó, từng tiếng kinh hô cũng vang lên theo.
“Hứa Vạn Cổ!”
“Đây không phải Hứa Thanh Tiêu, Hứa tiên sinh sao?”
“Hứa đại tài đến rồi?”
“Đây chính là Hứa tiên sinh sao? Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, phong độ thanh thoát.”
“Hắn chính là Hứa Thanh Tiêu người đã viết ra tuyệt thế văn chương lúc thi phủ đó hả? Quả nhiên là người cũng như tên, đại tài, đại tài!”
Những tiếng kinh hô lần lượt vang lên, Hứa Thanh Tiêu đến làm cho cả Văn Hiên lâu sôi trào.
Toàn bộ phủ Nam Dự này có ai lại không muốn kết bạn với Hứa Thanh Tiêu, Hứa Vạn Cổ chứ?
Các văn nhân ngạc nhiên hô lên, ai nấy cũng đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Không chỉ có bọn họ.
Tất cả các thanh quan nhân trong lầu các cũng đi tới cửa sổ, ánh mắt các nàng đều tập trung vàoi Hứa Thanh Tiêu.
Văn nhân tán dương các nàng, mà các nàng lại càng tán dương những văn nhân có tài hoa chân chính.
“Đây chính là Hứa Thanh Tiêu đó sao? Quả nhiên là tuấn lãng.”
“Không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại anh tuấn như vậy, ta còn tưởng rằng hắn là con mọt sách chứ.”
“Anh tuấn quá, nếu như hắn chọn trúng ta thì tốt quá rồi.”
“Xin hỏi Hứa Vạn Cổ tới đây rồi sao? Nô gia đã chuẩn bi xong một ít rượu thịt, không biết Hứa công tử có thể nể mặt không?”
“Hứa công tử, nô gia thổi tiêu rất giỏi, gần đây mới học xong một bài từ khúc, nếu như công tử nguyện ý, vậy nô gia sẽ diễn tấu trắng đêm vì ngài.”
“Hứa công tử…”
Trong lúc nhất thời, khi biết Hứa Thanh Tiêu đến đây, những thanh quan nhân ngày thường vốn có chút kiêu ngạo bây giờ bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
Một vài thanh quan nhân bạo gan phóng khoảng sẽ càng thẳng thắn mời mọc, không quan tâm Hứa Thanh Tiêu có thèm trả lời các nàng hay không.
Về phần các nàng tính tình ôn hòa hơn thì cảm thấy hơi sốt ruột, muốn mở miệng nhưng lại ngại ngùng không dám nói.
Thanh quan nhân xao động đã làm cho dưới đường càng sôi sục hơn.
Không ai ngờ dáng dấp của Hứa Thanh Tiêu lại anh tuấn như thế.
Người đọc sách cho người ta có cảm giác nho nhã, chỉnh thể sạch sẽ gọn gàng nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc, chỉ có thể nói là dễ nhìn một chút.
Văn nhân vừa có tài lại vừa có nhan sắc mới thật sự là đối tượng được các nữ tử theo đuổi.
Không có nhan sắc chỉ có tài thôi thì cũng không phải không ổn, nhưng nhất định phải là một đại tài, kiểu như một bài từ có thể danh chấn kinh thành kia, hoặc là có danh khí cực kỳ lớn.
Nếu không thì những cô gái này cũng sẽ không ngốc nghếch mắc câu.
Gần đây thiếu người đọc sách sao?
Đúng là không thiếu.
Trong mắt các nàng, Hứa Thanh Tiêu là gì đây?
Có tài hoa không? Có, hơn nữa lại còn là đại tài.
Có danh tiếng không? Có, danh tiếng vang khắp Đại Ngụy rồi.
Có nhan sắc không? Có, tuy chưa phải là tuấn tú nhất thiên hạ nhưng tuyệt đối là hàng cực phẩm.
Như vậy Hứa Thanh Tiêu chính là một kho báu rồi.
Nếu như có thể được Hứa Thanh Tiêu ưu ái vậy không phải là phần mộ tổ tiên cũng bốc khói xanh hay sao?
(Người Trung Quốc tin rằng nếu phần mộ tổ bốc ra khói xanh tức là tổ tiên hiển linh đem lại phú quý cho gia đình,)
Cho nên các thanh quan nhân vốn cực kỳ thận trọng bây giờ cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Bên trong Xuân Phong lâu một mảnh sôi trào.
Duy chỉ có mình Vương Nho là có hơi xấu hổ.
Trước đó hắn còn nói khoác rằng phẩm cách Hứa Thanh Tiêu cao thương cỡ nào, nhưng thật không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại tới?
Thế này còn chơi đùa kiểu gì nữa?
“Chư vị, Hứa huynh lần đầu mới đến Văn Hiên lâu, đừng có hù dọa Hứa huynh.”
Nhìn thấy đám người kích động hưng phấn như thế, Lý Hâm nhanh chóng mở miệng. Nếu như còn không mở miệng vậy chỉ sợ là đám người này lại muốn xông tới.
Quả nhiên, lời nói của Lý Hâm vẫn có chút tác dụng, dù sao thì cũng là con trai của Phủ quân phủ Nam Dự, ít nhiều gì cũng phải cho người ta chút mặt mũi.
Sau khi đám người an tĩnh lại, Hứa Thanh Tiêu cũng mở miệng nói:
“Chư vị nhân huynh, lần đầu tiên Hứa mỗ tới Văn Hiên lâu, cũng do đã đồng ý lời mời của Lý huynh, mọi người chớ có khách khí như vậy, nếu không sẽ làm cho Hứa mỗ cảm thấy xấu hổ.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng bảo mọi người bình tĩnh lại một chút.
Sau khi nghe được lời này, đám người lại càng thêm an tĩnh lại nhưng có không ít người vẫn chưa hiểu, mọi người cũng là vì nể mặt ngươi mà.
Nhưng rất nhanh chóng có người bỗng nhiên mở miệng, vỗ đầu mình một cái rồi nói:
“Ta hiểu rồi, đây là lần đầu tiên Hứa tiên sinh đến Văn Hiên lâu, vẫn chưa quen lắm, chúng ta cứ nhiệt tình như vậy thì làm sao Hứa tiên sinh dám chơi được?”
Có người vừa mở miệng giải thích cho Hứa Thanh Tiêu, nhưng mà người này hiểu sai ý rồi.
“Ồ! Ta hiểu rồi, đúng đúng, chúng ta quá lỗ mãng rồi.”
“Ha ha, thì ra là Hứa tiên sinh tính tình hướng nội, là chúng ta quá lỗ mãngrồi.”
“Đúng vậy, lần đầu tiên tới đây ta còn không dám nói chuyện, nếu như có người cứ nhìn ta thì chắc ta còn không dám nhìn lại.”
“Không ngờ được là, Hứa huynh mới tới đây lần đầu, mỗi người khi tới đây lần đầu tiên đều sẽ căng thẳng, chẳng qua Hứa tiên sinh à, huynh đừng quá câu nệ nha.”
Mọi người lập tức lộ ra nụ cười hiểu ý, hiểu lầm chắc là lần này Hứa Thanh Tiêu ngại ngùng mà thôi.
Nhưng trên thực tế thì Hứa Thanh Tiêu đâu có ý đó.
Ý của hắn là mọi người tán dương ta như thế làm ta hơi xấu hổ. Đều là người đọc sách, ngươi hay ta cũng đều bình đẳng.
Chính là ý đó đó.
Nè, các ngươi lại nói thành cái gì vậy?
Hứa Thanh Tiêu ta đây là người đàng hoàng đó.
Ta đã học qua Xuân Thu mà.
Nhìn thấy đám người người nào người nấy đều lộ ra nụ cười cổ quái, Hứa Thanh Tiêu cũng không biết nên giải thích thế nào.
Cảm giác như bất luận ngươi có giải thích như thế nào thì đám người này cũng sẽ không nghe.