Chương 132: Hứa Vạn Cổ Tới Rồi
“Sau này đợi khi Hứa huynh vào cung, phải để Hứa huynh tiếp xúc nhiều hơn với muội muội này mới được.”
Nhìn Mộ Nam Ninh đã sớm không nhịn được đi nhanh về phía trước, Mộ Nam Ninh không khỏi thở dài.
Không đến nửa khắc sau.
Mọi người đã đi đến dưới lầu Văn Hiên lâu.
Văn Hiên lâu không chỉ là một tòa lầu mà có đến bốn tòa nhà, dùng một cây cầu hình vòm kết nối với nhau, lấy tên là Xuân Hạ Thu Đông. Lầu có bảy tầng, chiếm diện tích khoảng mấy chục mẫu, là nơi nổi danh của phủ Nam Dự.
Bên ngoài lâu không có nữ tử lôi kéo khách mà ngược lại có tiếng đàn không ngừng vang lên, luận về ý cảnh thật sự không tầm thường.
Bốn người đi vào.
Dung mạo của Vĩnh Bình quận chúa lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, dù sao quốc sắc thiên hương như thế, ai nhìn mà không muốn nhiều thật lâu cơ chứ?
Về phần nữ tử đi vào cũng không phải là chuyện hiếm lạ. Văn Hiên lâu chủ chú ý nhất chính là chữ nhã.
Người tới đây không nhất định là vì muốn bẻ hoa chơi ngọc mà đại đa số những đều muốn hưởng thụ loại phong cách này.
Bốn người bước vào, rất nhanh sau đó một nữ tử dáng người cao gầy mặc quần áo tơ lụa màu trắng chậm rãi đi tới.
Tướng mạo nữ tử thanh tú, mày lá liễu, da trắng như tuyết, hơn nữa nàng lại mặc áo thêu tơ lụa, hơi giống với sườn xám không xẻ tà tôn lên dáng người hoàn mỹ, khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Bái kiến Lý công tử.”
“Bái kiến hai vị công tử, và tiểu thư.”
Nữ tử đi đến trước mặt bốn người, hành lễ đoan trang, ánh mắt rơi vào trên người Lý Hâm, trên mặt khẽ cười, vô cùng ưu nhã.
“Ngư Nhi cô nương.”
“Ba vị này đều là bạn tốt của ta, chớ có hững hờ, nhất là vị này.”
Lý Hâm đang chuẩn bị giới thiệu Vĩnh Bình thế tử, nhưng mà người kia chỉ cười nhạt một tiếng, nét mặt không đổi dùng mắt ra hiệu cho Lý Hâm. Lý Hâm hiểu ý, sau đó quay sang chỉ về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Nhất là vị này, chính là một vị tài tử của phủ Nam Dự chúng ta, Hứa Thanh Tiêu.”
Lý Hâm mở miệng, nói chuyện không chút sơ hở.
Chỉ là, vừa giới thiệu xong câu này thì Hứa Thanh Tiêu có hơi sửng sốt. Khá lắm, Vĩnh Bình thế tử không muốn để lộ thân phận, Hứa Thanh Tiêu ta cũng đâu có muốn.
Quả nhiên, theo lời nói chuyện của Lý Hâm, cô nương tên là Ngư Nhi kia lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, thậm chí, nữ tử chung quanh cũng nhao nhao liếc mắt qua.
“Hứa Vạn Cổ hả?”
Ngư Nhi cô nương hỏi.
“Đúng vậy.”
Lý Hâm có chút đắc ý trả lời.
Ngư Nhi cô nương lập tức tỏ ra vui mừng, nhanh chóng lấy một quyển sách nhỏ ra, đi đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu nói:
“Từng nghe về tài hoa tuyệt thế của Hứa công tử, không ngờ hôm nay tiểu nữ có thể gặp được, Hứa công tử có thể để lại lạc danh cho tiểu nữ được không?”
Ngư Nhi cô nương rất kích động, đây không phải giả vờ mà đúng là phát ra từ nội tâm.
Văn Hiên lâu, là nhã lâu.
Những cô nương bên trong đều là thanh quan nhân, bọn họ đều học cầm kỳ thư họa. Mặc dù cuối cùng vẫn đến đây để bán mình nhưng họ có thể tự mình lựa chọn. Bọn họ yêu mến những người có tài hoa chân chính.
Quan niệm từ nhỏ của bọn họ chính là như thế.
Ngư Nhi cô nương cũng không phải thanh quan nhân, nhưng lớn lên trong hoàn cảnh này thì tất nhiên là cực kỳ yêu thích những người đọc sách, nhất là những người như Hứa Thanh Tiêu.
Tuổi trẻ tuấn tú, tài hoa hơn người, còn có thể làm ra thiên cổ danh từ và văn chương.
Nói một câu không biết xấu hổ chứ nếu như Hứa Thanh Tiêu nguyện ý thì Ngư Nhi sẽ đồng ý hầu hạ Hứa Thanh Tiêu ngay.
Chính là thẳng thắn như vậy đấy.
“Ngư Nhi cô nương quá khen.”
Hứa Thanh Tiêu mỉm cười, viết lại tên mình lên trên quyển sách nhỏ.
Rất nhanh sau đó, mười mấy nữ tử còn lại cũng chen lấn xông tới.
“Hứa công tử, có thể kí tên cho nô gia không?”
“Hứa công tử, Hứa công tử, nô gia cũng muốn.”
Từng tiếng từng tiếng vang lên, trong nháy mắt, vây quanh Hứa Thanh Tiêu toàn là oanh oanh yến yến.
Lý Hâm đứng ở một bên thấy hơi ghen tỵ.
Vĩnh Bình thế tử vẫn đang nở nụ cười nhưng không khỏi cũng thấy ghen tỵ..
Vĩnh Bình quận chúa ghen tỵ tới trợn cả mắt lên.
“Chư vị đừng vội.”
"Ai cũng có mà.”
“Vị cô nương này, kí tên thì có thể, nhưng cô đừng sờ ta mà.”
“Hi hi.”
Nhìn đoàn oanh oanh yến yến vây quanh mình này, Hứa Thanh Tiêu thấy hơi đau đầu. Không kí tên thì không được, người ta truyền ra sẽ nói hắn không tôn trọng người khác, còn kí tên thì những người này lại không đứng đắn.
“Yên lặng.”
Cũng may vào thời khắc quan trọng, Ngư Nhi cô nương mở miệng, chỉ một câu khiến cho toàn trường trầm lặng bớt.
“Hứa công tử, thật sự thất lễ, các nàng ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, chớ nên trách tội.”
Ngư Nhi cô nương lên tiếng tạ lỗi.
“Không sao.”
Hứa Thanh Tiêu ngữ khí bình tĩnh. Không cần thiết phải tức giận với nữ nhân, mặc dù hắn chịu thiệt một xíu nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
“Chư vị công tử, đi theo ta.”
Sau khi hiện trường lắng xuống, Ngư Nhi cô nương nhớ tới chuyện chính, dẫn bốn người bọn họ đi.
Chẳng qua trên đường đi, ánh mắt nàng thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, giải thích về một vài thứ ở Văn Hiên lâu cho Hứa Thanh Tiêu nghe.
Giải thích là giả, muốn trò chuyện thêm với Hứa Thanh Tiêu là thật.
Có thể nhìn ra Ngư Nhi cô nương rất kích động.
Dù sao thì không thể che giấu được ý cười trong đôi mắt đẹp.
Về phần ba người Lý Hâm, ngoại trừ ghen tỵ ra thì không có cảm giác gì khác.
Cứ như vậy, bốn người đi đến Xuân Phong lâu.
Mà lúc này, một giọng nói quen thuộc cũng vang lên bên tai.
“Không phải Vương Nho ta nói khoác về Hứa huynh.”
“Hứa huynh là văn nhân chân chính.”
“Ta lôi kéo hắn đủ kiểu để hắn chịu đến Văn Hiên lâu nhưng hắn lại sống chết cũng không chịu đến. Đây gọi là gì chứ?”
“Đây mới là chính nhân quân tử.”
“Thậm chí Lý Hâm, Lý công tử mời Hứa huynh đến, Hứa huynh cũng không tới, bởi vậy có thể thấy được, Hứa huynh mới thật sự là người đọc sách chân chính.”
“Một lòng chỉ có sách thánh hiền, không để ý đến chuyện bên ngoài.”
“Chư vị cô nương, thật xin lỗi nha, không thể gọi Hứa huynh đến đây được, chẳng qua nếu như các cô muốn nói gì với Hứa huynh thì có thể nói trước với ta, sau đó ta sẽ tìm Hứa huynh, để huynh ấy biết tâm ý của các cô.”
“Ai nói trước.”
Là giọng của Vương Nho.
Trong đại sảnh.
Vương Nho chững chạc đàng hoàng khen ngợi Hứa Thanh Tiêu như là thượng tiên vậy.
Tất nhiên không biết.
Vào lúc này, Hứa Thanh Tiêu mang theo khuôn mặt có hơi lúng túng đứng ngay phía sau hắn.
“Ta!”
Giọng Lý Hâm vang lên.
“Nam thì không được.”
Vương Nho vô thức trả lời một câu, rất nhanh sau đó, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Lý Hâm.
Nhưng chỉ trong phút chốc, một tiếng kinh hô vang lên.
“Hứa Vạn Cổ tới rồi.”