Chương 168: Sự Việc Còn Nghiêm Trọng Hơn So Với Tưởng Tượng (1)
Lời này, cũng xem như thể hiện được thái độ quyết tâm của Hứa Thanh Tiêu.
Sau đó Vạn An Quốc vẫn tiếp tục lắc đầu.
“Ngươi nói với cậu ta, hai ngày nữa kết quả phủ thi sẽ công bố rồi, phủ quân đã mời ta tham gia yến hội, lúc đó rồi gặp đi, nếu như còn cứng đầu đứng trước cửa không đi, ngày mai lão phu sẽ rời đi.”
Thái độ của Vạn An Quốc cũng rất kiên quyết.
Không gặp là không gặp.
Vì muốn tốt cho Hứa Thanh Tiêu hắn.
Cũng vì muốn xả chút giận cho học sinh của chính mình.
Nói cho cùng cũng không thể không giúp gì cho người nhà mình.
Lúc này.
Bên ngoài trạch viện.
Hứa Thanh Tiêu và Lý Hâm yên lặng đứng đợi.
Sau đó cánh cửa trạch viện lại mở ra lần nữa, người kia truyền đạt ý của Vạn An Quốc xong, Hứa Thanh Tiêu bèn thở dài một hơi.
Hắn nhìn ra được thái độ của Vạn An Quốc rất kiên quyết.
Nếu như hắn vẫn tiếp tục ở lì chỗ này, người kia nhất định sẽ rời đi, một khi người đi, sẽ không còn cách nào cứu vãn nữa.
“Đa tạ huynh đài giúp ta chuyển lời.”
“Vẫn mong huynh đài giúp Hứa mỗ truyền nốt một câu.”
“Lần này, quả thực là hiểu lầm, Hứa mỗ thực sự cảm thấy có lỗi, hy vọng các vị huynh đài của thư viện Thiên Minh đừng nổi giận.”
Hứa Thanh Tiêu nói xong, liền quay người rời đi.
Lý Hâm đi theo phía sau, im lặng không nói gì.
Đã cúi đầu hạ mình đứng ở đây khẩn cầu rồi, nhưng đến mặt người ta cũng không nhìn thấy được, có thể thấy rõ được thái độ của đối phương.
Xem ra chuyện này thực sự sắp thành chuyện lớn rồi.
“Lý huynh, có thể tới đại lao thăm bọn họ chút không?”
Trên đường lớn, Hứa Thanh Tiêu hỏi Lý Hâm.
“Tất nhiên được.”
Lý Hâm gật đầu, sau đó tiếp tục nói.
“Có điều, Hứa huynh, thực ra có thể đi về trước, tìm phụ thân ta một chuyến, hỏi ông ấy xem liệu còn cách nào khác không.”
Lý Hâm nói như thế.
“Ừm, đợi chút nữa rồi đi vậy, đi thăm bọn họ trước đã, ta muốn hỏi họ vài chuyện.”
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
Có điều hắn vẫn muốn tới thăm mấy người Dương Báo Dương Hổ.
“Được. Hứa huynh đi theo đệ.”
Lý Hâm cũng không nhiều lời, đi trước dẫn đường.
Đại lao phủ Nam Dự.
Âm u tăm tối là tiêu chuẩn cơ bản của đại lao, chứ không phải do phủ Nam Dự nghèo.
Mà nơi dành cho phạm nhân tất nhiên không thể tốt được bao nhiêu, môi trường càng tệ càng tốt, thế mới được gọi là chịu khổ, không lẽ phạm lỗi rồi còn chạy vào đây mà hưởng phúc hả?
“Lý công tử, Hứa đại tài, người được giam giữ ở đây ạ.”
“Vốn dĩ người bị bắt đều là người của mình, theo lý mà nói đều phải để mắt tới ít nhiều, nhưng phủ quân đại nhân ra một mệnh lệnh, không được coi thường luật pháp, thế nên đều nhốt vào đây cả ạ.”
Bổ khoái dẫn đầu tiến về phía đại lao, cùng lúc đó giải thích lý do vì sao giam giữ tại đây.
“Phủ quân đại nhân nói không sai, không được coi thường luật pháp.”
Hứa Thanh Tiêu hiểu ý tứ của Lý Quảng Tân, bây giờ người của thư viện Thiên Minh đều giận dữ, người bị bắt giam rồi, còn có thể ăn ngon ngủ kĩ, làm mọi kiểu lách luật, vậy thì càng thêm phiền phức rồi.
Thế nên bây giờ công tư phân minh, nói kiểu gì cũng tốt.
Rất nhanh thôi, Hứa Thanh Tiêu và Lý Hâm đã đi tới nơi sâu nhất trong đại lao.
Một mùi kì lạ xuất hiện, không nói rõ được rốt cuộc là mùi gì, nói chung rất khó ngửi.
“Hứa huynh đệ, sao huynh tới đây làm gì?”
Tiếng ma sát của xích sắt vang lên, đinh đang đinh đang, ở nơi sâu nhất của đại lao, không ít người bắt đầu động đậy.
“Quả thật là Hứa Thanh Tiêu.”
“Hứa đại tài, sao huynh lại tới đây?”
“Hứa đại tài, đây là đại lao, người đọc sách như huynh đừng đến nơi đây, ảnh hưởng đến vận mệnh của huynh.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đừng vấy bẩn cơ thể của huynh.”
Có không ít người lên tiếng, trong đại lao có khoảng hơn mười người, sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu tới đây, không hề cầu xin Hứa Thanh Tiêu cứu họ ra khỏi đây, mà ngược lại cảm thấy Hứa Thanh Tiêu là người đọc sách, đến những nơi này không được may mắn.
Nói chất phác quả đúng chất phác, bảo bất đắc dĩ đúng thật bất đắc dĩ.
Mà lúc này, hai người Dương Báo, Dương Hổ đứng dậy, đi về hướng Hứa Thanh Tiêu nói.
“Hứa lão đệ, chuyện này quả thật do chúng ta không chịu hỏi rõ nên mới làm loạn thành thế này, có điều đệ không phải lo, nên bị phạt thế nào bọn ta sẽ tự gánh vác, sẽ không gây ra bất cứ phiền phức gì cho đệ.”
“Ừm, ừm, cùng lắm thì ngồi ăn cơm tù, ngồi không nửa năm tới một năm, Hứa lão đệ, bọn ta vừa nãy bàn xong rồi, tuyệt đối sẽ không làm khó đệ.”
Hai huynh đệ Dương Báo Dương Hổ nói ra lời này, hết sức trượng nghĩa, bàn xong bản thân sẽ gánh vác chuyện này.
Còn không đợi Hứa Thanh Tiêu mở lời, Lý Hâm liền nhịn không được mà lên tiếng.
“Nếu như chỉ ăn cơm tù thôi đã tốt, bây giờ lớn chuyện rồi, thực không biết nên nói mấy người thế nào mới hay, đến người đọc sách cũng dám đánh, bây giờ bọn họ làm ầm ĩ lên rồi kìa.”
Lý Hâm có chút mất bình tĩnh.
Đây chính là điều thiệt thòi của việc thiếu văn hoá, bình thường một chút luật pháp cũng không buồn đọc, đến bản thân mắc phải tội gì rồi cũng không biết.
Quả nhiên, sau khi Lý Hâm nói hết mọi chuyện ra, bất chợt trong phòng giam tiếng nói bèn trở nên huyên náo.
“Giam cầm mười năm? Đày đi ngàn dặm? Sao có thể thế được?”
“Chẳng qua chỉ là đánh có mấy cái mà? Hay là vậy đi, ta cho bọn họ đánh một trận, trút giận
có được không?”
“Không phải nói giam nhiều nhất là nửa năm sao? Mười năm? Vậy phụ mẫu ta phải làm sao đây?”
Mọi người nhao nhao hỏi, bọn họ thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ rước tới phiền phức lớn như vậy.
Nhưng chuyện này cũng có thể hiểu được, mấy tên quan sai này có lẽ đến một chữ bẻ đôi cũng không biết, cũng chưa từng tiếp nhận qua vụ án nào thế này, thế nên mới không biết sẽ nghiêm trọng tới vậy.
Tất nhiên lâu lâu cũng sẽ xảy ra vài chuyện thế này, có vài tên đọc sách uống rượu say rồi đánh nhau với người ta, nhưng cuối cùng cũng chỉ bồi thường vài lượng vàng, rồi cũng thôi.
Ai mà biết được nhẹ có thể bị cầm tù mười năm, nặng còn bị đày đi ngàn dặm?
“Yên lặng hết đi.”
“Sợ cái quái gì, chẳng phải chỉ ngồi đại lao mười năm thôi sao? Đi đày thì đai đày, có gì đáng nói cơ chứ.”
“Đám người đọc sách kia, đã chọc vào trụ cột của phủ Nam Dự chúng ta, mặc dù chúng ta chịu phạt, nhưng ít nhất không mất đi mặt mũi của phủ Nam Dự.”
Dương Báo hô lớn.
Nói thì nói vậy, có điều nhìn vào đó, tâm trạng của hắn vẫn có gì đó nặng trĩu.
“Được rồi.”
Cũng vào lúc này, giọng nới của Hứa Thanh Tiêu cất lên.
Đảo mắt nhìn đám người này, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, hít được một nửa lại thấy hơi khó ngửi mới không hít nữa.
“Hai vị lão huynh, chuyện này bởi vì đệ mà ra, hai người vì đệ mà xuất đầu lộ diện, ngu đệ ở nơi đây cảm tạ ân tình.”
“Các vị cũng không cần hoang mang, chuyện này Hứa mỗ sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, nhưng vẫn mong các vị nhớ kĩ một điều.”
“Không được quá cứng nhắc, lúc cần cúi đầu vẫn phải cúi đầu, pháp luật Đại Nguỵ, đánh người đọc sách bị thương là trọng tội.”