Chương 167: Thái Độ Của Vạn An Quốc (2)
Về mặt này, Vạn An Quốc ngược lại thiên vị học sinh của mình hơn, dù sao học sinh của mình cũng bị đánh thật.
Hơn nữa còn có một điểm nữa.
Đại Nguỵ tôn sùng đạo Nho, địa vị của người đọc sách rất cao, quan sai đánh người đọc sách là tội nặng, nhẹ có thể nhốt vào đại lao ít nhất mười năm, nặng có thể bị đày đi ngàn dặm xa xôi.
Vạn An Quốc tin rằng chuyện này không liên quan gì tới Hứa Thanh Tiêu.
Cũng bởi vì tin, nên ông ta lại càng giận.
Lỡ như thực sự có do Hứa Thanh Tiêu đứng sau chuyện này, ngược lại ông ta không nổi giận cỡ này, dù sao dùng loại thủ đoạn này, có thể thấy rằng Hứa Thanh Tiêu không có chút tiền đồ gì.
Nhưng không có bóng dáng can thiệp của Hứa Thanh Tiêu, vậy mà đã có người phạm phải tội rất lớn của Đại Nguỵ rồi.
Nói nhẹ thì không tôn trọng pháp luật.
Xé to ra có nghĩa là không tôn trọng lời của thánh nhân.
Ngươi chia thành 369 cấp, đối với người đọc sách mà nói, mọi thứ trên đời đều kém cỏi chỉ có văn nhân cao quý.
Đây cũng là ý chỉ của Chu Thánh, là ý nghĩa tồn tại của mỗi văn nhân.
Vài tên quan sai võ phu hèn mọn, mạo phạm lễ nghĩa, đánh người đọc sách bị thương, đây là tội nặng, tội rất rất nặng.
Thế nên chuyện này, Vạn An Quốc nhất định sẽ xử nặng, tuyệt đối không nhẹ tay dù chỉ một chút.
Rốt cuộc đây là khiêu khích ý chỉ của Chu Thánh, sỉ nhục người đọc sách.
Cũng chính vì điểm này mà ông ta mới nổi giận.
Có điều, vào ngay lúc này, một giọng nói bỗng vang lên.
“Phu tử, Hứa Thanh Tiêu, Lý Hâm, đang ở ngoài cầu kiến.”
Giọng nói kia vừa vang lên, tất cả tiếng động trong trạch viện bèn lắng xuống.
“Hứa Thanh Tiêu tới rồi?”
“Hắn ta tới làm gì? Tới cười nhạo chúng ta sao?”
“Không phải tới cầu xin giúp đám người kia chứ? Phu tử, nếu như Hứa Thanh Tiêu tới cầu tình, xin người ngàn vạn lần đừng đồng ý, đám học trò không phục!”
“Được rồi, các ngươi bớt lắm lời, để phu tử tự có lựa chọn của người.”
Bọn họ thấp giọng bàn tán, có mấy tên trên người còn quấn vải trắng, bèn lên tiếng, vẫn giận dữ oán hận như cũ.
“Hỏi hắn tới bái phỏng làm gì?”
Vạn An Quốc có chút tò mò, cho người đi dặn hỏi, Hứa Thanh Tiêu tới làm gì.
Là tới hối lỗi hay là tới xin xỏ cho mấy người kia?
Nếu như tới nhận lỗi, cũng không có gì quan trọng, gặp mặt một lần là được.
Nếu như tới thay đám người kia cầu tình, vậy thì thôi miễn bàn.
Cho dù là Hứa Thanh Tiêu cũng miễn bàn.
Lúc này, người truyền tin rời đi.
Qua một khắc sau lại quay lại.
“Phu tử, Hứa Thanh Tiêu nói, là tới biểu đạt lòng day dứt, đồng thời muốn ra mặt hoá giải chuyện lần này, nói hắn rất sẵn lòng thương lượng hòa bình.”
Ngươi kia bẩm báo, nói ra lý do Hứa Thanh Tiêu tìm tới.
“Hắn cũng có mặt mũi ghê ha?”
“Ra mặt hoá giải? Hứa Thanh Tiêu hắn có bao nhiêu vinh dự vậy?”
“Nếu như trước đây Hứa Thanh Tiêu hắn tới gặp bọn ta, bọn ta trái lại không thể không cho hắn một chút thể diện, nhưng hắn vốn dĩ không buồn gặp chúng ta, bây giờ xảy ra chuyện rồi mới chạy tới hoá giải, thực sự là trò cười.”
“Ta không muốn hòa giải.”
“Ta cũng không hòa giải.”
Cách nghĩ của đám người này đều thống nhất, tuyệt đối không hòa giải, bọn họ vốn đã không ưa gì Hứa Thanh Tiêu.
Đoàn người thư viện Thiên Minh tới muốn gặp Hứa Thanh Tiêu, kết quả đợi bốn năm ngày trời, ngơ ngơ ngác ngác không gặp được Hứa Thanh Tiêu lấy một lần, bị người ta cười cho thì cũng thôi đi, kết quả còn bị đánh, thù cũ hận mới đều gộp lại tính luôn một thể, Hứa Thanh Tiêu bèn chạy tới nói hòa giải?
Bọn họ vốn đang thiếu một lý do để gây sự với Hứa Thanh Tiêu.
Bây giờ tìm được lý do rồi, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Không đè ép một chút nhuệ khí của Hứa Thanh Tiêu, bọn họ quả thật không phục.
“Yên lặng.”
Vạn An Quốc lại một lần nữa lên tiếng, trấn áp cục diện.
Ông ta biết đám học sinh này mang theo tư thù, đứng dưới góc độ của người quân tử, như vậy không đúng, nếu như không xảy ra chuyện này, ông ta nhất định sẽ dạy dỗ cho đám học trò này của mình một trận.
Nhưng xảy ra chuyện thế này, thân là lão viện trưởng của bọn chúng, lại là Chính Nho lục phẩm.
Về tình, ông ta tất nhiên không thể đứng về phía Hứa Thanh Tiêu.
Về lý, sỉ nhục người đọc sách đồng nghĩa với việc không tôn trọng thánh nhân, ông ta đương nhiên sẽ không giúp Hứa Thanh Tiêu.
Thế là Vạn An Quốc lên tiếng.
“Bảo cậu ta về đi, nói với cậu ta, chuyện này không liên quan đến cậu ta.”
“Không cần nhúng tay vào làm gì.”
Vạn An Quốc mở miệng nói như vậy.
“Vâng, phu tử.”
Người đó bèn nghe theo rời đi.
Lại thêm một khắc sau, người đưa tin lại quay lại một lần nữa.
“Phu tử, Hứa Thanh Tiêu nói muốn gặp người một lần, trực tiếp nhận lỗi.”
Hắn ta nói như thế, truyện đạt lại ý của Hứa Thanh Tiêu.
“Nói ta ngủ rồi.”
Vạn An Quốc lắc đầu, hắn càng cắn mãi không buông như vậy, ông ta càng hiểu rõ Hứa Thanh Tiêu muốn cầu xin cho mấy người kia.
Một lúc sau, giọng nói truyền lời lại vang lên.
“Phu tử, hắn nói bằng lòng đợi tới ngày mai.”
Câu trả lời này khiến Vạn An Quốc có chút ngạc nhiên.
Mấy người kia cũng không biết phải nói gì.
Vạn An Quốc trầm mặc, một lúc sau lại lên tiếng nói.
“Truyền lời cho cậu ta, chuyện này không chỉ đơn giản là đánh người bị thương, mà là bôi nhọ người đọc sách, nói cậu ta đừng nhúng tay vào, ảnh hưởng tới tiền đồ sau này của cậu ta.”
Thái độ của ông ta rất kiên quyết.
Nhưng lời này cũng là lời nhắc nhở.
Võ phu đánh người đọc sách là đại kỵ.
Vương triệu Đại Nguỵ chỉ coi trọng đạo Nho, nếu như có công danh còn không phải chịu khổ hình, đây chính là địa vị của người đọc sách.
Kết quả lại bị một đám quan sai bổ khoái, bình dân bách tính đánh cho một trận, chuyện này còn có thể dung thứ sao?
Tất nhiên, loại chuyện này nếu muốn nói nhẹ đi, có lẽ thực sự là một hiểu lầm, xin lỗi một câu, bối thường ít tiền, nói thêm vài câu mát lòng, thế là xong.
Nhưng nếu muốn làm lớn chuyện, chính là bôi nhọ văn nhân, không tôn trọng Thánh nhân.
Đối với tất cả văn nhân trong thiên hạ mà nói, đều là tội nặng ngàn cân.
Ngày hôm nay ngươi dám đánh ta.
Có phải ngày mai còn dám giết cả ta không?
Hiểu nhầm, không phải lý do.
Bây giờ tên tuổi của Hứa Thanh Tiêu vang danh khắp thiên hạ, đặc biệt là thánh chỉ triều đình đã tuyên xong, ai ai cũng biết Hứa Thanh Tiêu viết ra một bài văn chương lập ý.
Người khác có thể đi cầu xin giúp đỡ.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu thì không được phép xin, nếu như hắn đi xin giúp, sẽ gặp phải rắc rối lớn hơn nữa.
Điểm này, có thể Hứa Thanh Tiêu nhìn không ra, nhưng ông ta thì rất rõ.
Thế nên ông ta khuyên can Hứa Thanh Tiêu, không được tham gia vào chuyện này, cũng là vì tốt cho Hứa Thanh Tiêu.
“Vâng.”
Người kia lại đi thông báo.
Nhưng rất nhanh lại quay lại rồi.
Hơn nữa còn nở một nụ cười khổ mà quay lại.
“Phu tử, Hứa Thanh Tiêu nói hắn muốn gặp người, có chút chuyện cần nói, nói trước mặt người sẽ tốt hơn.”
“Nếu như phu tử không gặp, hắn sẽ đứng đợi ngoài cửa không đi.”