Chương 176: Đại Nho Chi Uy, Hứa Thanh Tiêu Chi ý, Tuyệt Thế Biền Văn Hiện Thế! Mãn Đường Chấn Động! (3)
Tân khách tụ hội.
Các loại âm thanh náo nhiệt cũng vang lên, những người đến đây hoặc đều là văn nhân, hoặc là những quan viên quan trọng của phủ Nam Dự, còn có không ít người từ các phủ khác phái đến chúc mừng, cũng không thua kém gì lắm.
Ngay vào lúc này, trong chủ đình.
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
“Vạn phu tử.”
Hắn mở miệng, trong lúc nhất thời đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Chuyện gì?”
Nghe thấy tiếng gọi của Hứa Thanh Tiêu, Vạn An Quốc liền đưa mắt nhìn sang.
“Trước đó vài ngày có một số chuyện không vui đã xảy ra, trong đó có quá nhiều hiểu lầm.
“Học sinh biết luật pháp Đại Ngụy nặng như núi, nhưng cũng có câu là pháp không trách chúng, học sinh hy vọng Vạn phu tử có thể pháp ngoại khai ân.”
“Nếu được như thế, học sinh tất sẽ khắc ghi trong lòng, về phần những học sinh bị thương, tất cả chi phí thuốc thang học sinh đều sẽ gánh chịu, nếu như cần bồi thường, chỉ cần không quá đáng quá thì học sinh cũng sẽ bồi thường cho từng người, thậm chí là, tạ lỗi với từng người bọn họ.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Chỉ là những lời này đều là cho rất nhiều người ở đây rơi vào yên lặng.
Trong chủ đình, Mộ Nam Bình chậm rãi buông chén rượu mà mình đang cầm trên tay xuống, hắn nhíu mày, không nghĩ tới Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại thật sự dám lên tiếng cầu tình.
Mấy vị phu tử cũng trở nên trầm mặc, thậm chí có phu tử còn thấp giọng thở dài, cảm thấy Hứa Thanh Tiêu lỗ mãng quá.
Có vài tân khách cũng trầm mặc giống như vậy, đưa mắt nhìn về phía chủ đình.
Ai cũng biết gần đây phủ Nam Dự đã xảy ra chuyện gì.
Có người nhìn thấu nhưng cũng có người không nhìn thấu.
Nhưng mà bất luận là như thế nào thì tất cả mọi người đều đang rất tò mò chuyện Hứa Thanh Tiêu sẽ lựa chọn như thế nào.
Dù sao thì mặc kệ bên trong đó còn có nguyên nhân gì thì nếu như Hứa Thanh Tiêu mở miệng cầu tình cho những tên quan sai vũ phu kia tức là hắn đang đắc tội với những người đọc sách.
Cho nên bọn họ rất hiếu kì.
Bây giờ, trong lâu yến, Hứa Thanh Tiêu lại trực tiếp mở miệng như vậy, trái lại làm cho nhiều người nghĩ không ra.
Lâu yến có hơi yên tĩnh.
Lý Quảng Tân cũng im lặng, nhưng ông ta cũng không nói thêm gì. Lúc Hứa Thanh Tiêu mở miệng thì ông ta đã không còn gì để nói nữa, chỉ hy vọng Hứa Thanh Tiêu sẽ không quá mức vội vàng.
Sắc mặt Vạn An Quốc hơi thay đổi, buông chén rượu đang cằm trên tay xuống.
Ông ta giữ nét mặt bình tĩnh nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Luật pháp như núi, dù pháp không trách chúng nhưng vũ phu đánh nhau với người đọc sách, đây là chuyện chưa bao giờ nghe qua, những ảnh hưởng trong đó cũng không phải là chuyện nhỏ.”
“Hứa Thanh Tiêu, lão phu biết những người này cũng là vì bất bình thay ngươi, lòng người băn khoăn lão phu cũng có thể lý giải được.”
“Nhưng mà pháp chính là pháp, thánh ý chính là thánh ý, ngươi thà rằng không tiếc đắc tội với lão phu cũng đồng ý cầu tình thay cho bọn họ, phần nhân nghĩa này lão phu kính nể, tin rằng sau khi bọn họ biết được chuyện này thì cũng sẽ thông cảm cho ngươi.”
“Việc này, dừng ở đây đi.”
Vạn An Quốc cũng hợp tình hợp lý nói một phen.
Ông ta không cố ý làm Hứa Thanh Tiêu khó xử mà ngược lại còn tìm một lý do cho Hứa Thanh Tiêu, dù sao trong mắt ông ta thì việc Hứa Thanh Tiêu cầu tình là do nỗi áy náy trong lòng của hắn.
Chuyện này không có chút liên quan nào tới hắn, là có người đã tự chủ trương ra mặt cho Hứa Thanh Tiêu.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu băn khoăn.
Nếu như không cầu tình thì chỉ sợ người trong thiên hạ đều sẽ chế giễu Hứa Thanh Tiêu bất nhân bất nghĩa.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu xin tha, ông ta khéo léo cự tuyệt đồng thời còn tán dương Hứa Thanh Tiêu nhân nghĩa.
Như vậy làm cho trong lòng Hứa Thanh Tiêu dễ chịu hơn một chút, cũng không làm mọi chuyện trở nên mâu thuẫn hơn.
Nói tới nói lui vẫn là Vạn An Quốc xem trọng Hứa Thanh Tiêu, ông ta khác với những học sinh khác của thư viện Thiên Minh, đối với người có tài, tất nhiên ông ta rất xem trọng. Hứa Thanh Tiêu làm như vậy ông ta có thể hiểu được, cho nên ông ta không tức giận, nhưng cũng sẽ không giải quyết việc này.
Bởi vì liên quan đến luật pháp, liên quan đến thánh ý.
Nói tới đây cũng đã xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Hoàn toàn chính xác. Lời này nói ra, Mộ Nam Bình lập tức mở miệng.
“Đúng vậy, Hứa huynh, việc này rất hiếm thấy, cũng cực kỳ phức tạp. Sự băn khoăn trong lòng ngươi chúng ta cũng hiểu, ngươi có thể trượng nghĩa mở miệng vì bọn họ cũng xem như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Như vậy đi, ta sẽ nghĩ cách cho người quan tâm đến bọn họ, sẽ không quá khổ cực đâu.”
Mộ Nam Bình mở miệng xem như là giảng hòa. Hắn thân là con trai của quận vương, sắp xếp người chăm sóc một chút cũng không xem là chuyện khó khăn gì.
Hắn đã nhìn thấu cục diện này, không hy vọng Hứa Thanh Tiêu lại tiếp tục làm mọi chuyện càng thêm căng thẳng, đến điểm thì dừng, nên lùi thì lùi.
Bo bo giữ mình, mới là vương đạo.
Chỉ là, lời này vừa nói xong thì một giọng nói lạnh lùng lại vang lên. Bên trong lâu yến trong nháy mắt cũng yên tĩnh trở lại.
“Quan tâm một chút?”
“Thể tử quá nhiên là quyền lực lớn lao đó nhỉ?”
“Sung quân ngàn dặm là phạt khổ dịch, vốn dĩ nó chính là để cho bọn họ chịu khổ chịu cực, để cho bọn họ nhớ lâu một chút, cũng là làm cho người trong thiên hạ e sợ pháp luật chúng ta.”
“Hai chữ quan tâm này chẳng phải là xem luật pháp như một trò cười, xem thánh ý như tờ giấy lộn hay sao?”
Là giọng nói của Nghiêm Lỗi.
Ông ta rất bình tĩnh, mang theo một tia lãnh ý.
Toàn bộ đại điện ngay trong phút chốc bỗng nhiên lạnh xuống, tất cả mọi người cũng đều an tĩnh trở lại.
Đại Nho lên tiếng, như sấm bên tai, cho dù là âm thanh nho nhỏ nhưng mà vẫn có thể truyền được tới tai tất cả mọi người.
Tất cả mọi người đều không ai dám nói lời nào, đến cả thở mạnh cũng không dám thở một tiếng, tình hình lại một lần nữa hết sức khó xử, duy chỉ có đám học sinh của thư viện Thiên Minh, trong giờ khắc này, tâm tình bọn họ cực kì vui vẻ.
“Chuyện này…”
“Mong Nghiêm đại Nho bớt giận, vừa rồi bản thế tử lỡ lời.”
Mộ Nam Bình có hơi xấu hổ, hắn căn da đầu đứng dậy, cúi đầu hướng về phía Nghiêm đại Nho.
Chẳng qua hắn chỉ muốn giảng hòa, nhưng lại chưa từng nghĩ đến sẽ bị Nghiêm đại Nho nắm thóp. Lần răn dạy này đối với người bình thường mà nói thì chẳng qua cũng chỉ xấu hổ một chút mà thôi.
Nhưng đối với Mộ Nam Bình mà nói thì đây cũng không phải là một chuyện nhỏ.
Nếu như Nghiêm Lỗi nổi giận thượng tấu lên triều đình, phán xuống tội lạm quyền thì hắn khổ rồi.
Mộ Nam Bình có chút khó chịu, hắn không hề nghĩ tới Nghiêm Lỗi lại không hiểu tình người như vậy. Những câu nói vừa rồi hoàn toàn chỉ là những lời khách sáo mà thôi.
Vậy mà Nghiêm Lỗi lại cho là thật, hắn cũng chỉ có thể nói xin lỗi một cách đàng hoàng.
“Lỡ lời?”
“Thân là Vĩnh Bình thế tử, mỗi câu mỗi chữ đều là đại biểu cho Vĩnh Bình quận vương, đại diện cho triều đình, đại diện cho hoàng quyền.”
“Việc này lão phu sẽ tấu lên triều đình, nên xử lí ra sao thì sẽ do phụ thân thế tử xử lí.”