Chương 180: Đại Nho Chi Uy, Hứa Thanh Tiêu Chi ý, Tuyệt Thế Biền Văn Hiện Thế! Mãn Đường Chấn Động! (7)
Bọn hắn chờ mong.
Bọn hắn hiếu kì.
Xem cuối cùng thì Hứa Thanh Tiêu có thể làm ra loại thi từ như thế nào.
Ực!
Một ngụm rượu rót vào cổ họng.
Theo đó là sự đắng chát.
Nhưng mà lần này, vị rượu lại hơi ngọt.
Hứa Thanh Tiêu nhắm hai mắt lại.
Sau ba hơi thở.
Đôi con ngươi của hắn lai lần nữa mở ra.
Hắn nhìn về phía bên ngoài lâu.
“Dự chương cố quận, hồng đô tân phủ. Tinh phân dực chẩn, địa tiếp hành lư.”
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
Vừa mới mở miệng đã làm kinh diễm toàn trường.
“Khâm tam giang nhi đái ngũ hồ, khống man kinh nhi dẫn âu việt. Vật hoa thiên bảo, long quang xạ ngưu đấu chi khư; nhân kiệt địa linh, Vương Nhụ hạ Lý Phiền chi tháp.”
“Hùng châu vụ liệt, tuấn thải tinh trì. đài hoàng chẩm di hạ chi giao, tân chủ tận đông nam chi mỹ.”
“Phủ quân Lý công chi nhã vọng, khể kích diêu lâm; trần an chi ý phạm, xiêm duy tạm trú.”
(Dự Chương quận cũ, phủ mới Hồng Đô
Trước Nam Xương sau Hồng Đô phủ,
Đối Ngũ Hồ hội tụ ba sông.
Nam Kinh chắn, u Việt thông,
Sao chia Dực Chẩn, đất vòng Hành Lư.
Đây cảnh sắc đẹp như thiên bảo,
Ánh rồng bay sao Đẩu sao Ngâu,
Địa linh nhân kiệt từ lâu,
Nhà trên Vương Nhụ, giường đâu LýPhồn.
Đất Hùng Châu sương dồn móc dội,
Trang tuấn tài dong ruổi như sao.
Đài mương Di Hạ liền giao,
Yêu kiều khách chủ trải vào đông nam.
Phủ quân Lý, đã nhàm tiếng tốt,
Hành quân xa, kích buộc nơ hồng.)
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Bài tự từ này chính là thiên cổ đệ nhất tự, Đằng Vương các tự.
Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu đã cải biến nó, chỗ tên người, tên địa danh đều đã được thay đổi, chỗ giống nhau thì không sửa làm gì, nhưng những gì không có thì hắn cần sửa đổi.
Ví dụ như phủ Nam Dự xưng là Dự Chương thì có thể, nhưng nhà trên Vương Nhụ giường đâu Lý Phàn, câu nguyên thủy là hai người khác, Hứa Thanh Tiêu lại thay đổi nó thành một điển cố khác.
Đằng Vương các tự, là thiên hạ đệ nhất tự.
Nguyên do là do từ cảnh ưu mỹ, rất nhiều cổ từ sáng tạo, giống như địa linh nhân kiệt, giống như phi các lưu đan.
Những từ ngữ này đêm đến sự đẹp đẽ của thế gian, nó được phát huy một cách vô cùng tinh tế, lại trích dẫn kinh điển, dung nhập vào trong đó, sự khôn ngoan của con người thời nghèo đói, tận dụng hết tất cả của thiên địa, mới có thể làm ra bài thiên cổ đệ nhất tự này.
Trương Hằng hết lần này đến lần khác tìm hắn gây phiền toái.
Hứa Thanh Tiêu nhịn.
Là bởi vì hắn đang suy nghĩ.
Bây giờ hắn đã nghĩ thông rồi.
Cho nên hắn triệt để thả lỏng bản thân.
Mặc kệ hắn lập ý là gì.
Mặc kệ hắn tranh đấu văn nhân gì đó.
Hôm nay, hắn muốn trở mặt với toàn bộ phủ Nam Dự, trở mặt với toàn bộ thiên hạ.
Đại Ngụy vốn không hề bình yên.
Vậy thì hắn sẽ làm cho cơn sóng Đại Ngụy thêm mãnh liệt hơn một chút.
Trên lâu yến.
Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn thả lỏng bản thân, hắn lớn tiếng niệm từ, rượu ngon hết chén này tới chén khác được rót vào cổ họng.
Đám người thì lại sa vào bài văn biền ngẫu này.
“Thiên lý phùng nghênh, cao bằng mãn tọa. Đằng giao khởi phượng, mạnh học sĩ chi từ tông.”
“Tử điện thanh sương, vương tương quân chi vũ khố.”
“Gia quân tác tể, lộ xuất danh khu, đồng tử hà tri, cung phùng thắng tiễn.”
(Ngàn dặm đón chào, bạn hiền đầy chỗ. Giao long vượt cao, phụng hoàng nổi dậy, đó là tài hoa của Mạnh học sĩ, ông tổ của từ chương. Tia chớp tía, hạt sương trong, đó là tiết tháo của Vương tướng quân, nhà cai quản võ khố. Nhân gia quân làm quan tể tại Giao Châu, tôi đi thăm miền nổi tiếng đó. Kẻ đồng tử này đâu biết có việc chi, hân hạnh gặp buổi tiệc linh đình.)
Mỗi câu mỗi chữ thiên cổ danh từ được thốt ra từ trong miệng Hứa Thanh Tiêu.
Giờ khắc này, bên ngoài Nam Dự phủ lâu.
Từng đám từng đám mây đang bay tới.
Tia sáng kỳ dị chiếu xạ toàn bộ phủ Nam Dự, hào quang bắn ra bốn phía, lộ ra vẻ xinh đẹp dị thường, mà toàn bộ bách tính của phủ Nam Dự cũng nhìn thấy một màn này.
Không biết bao nhiêu bách tính vội vàng chạy tới, bọn họ rung động, cũng tràn đầy kinh ngạc, cho rằng đây là phúc của trời xanh, cho rằng đây là trời ban điềm lành.
Giờ khắc này.
Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn ra mặt hồ bên ngoài cửa sổ.
Khi đám mây kéo đến chiếu vào mặt hồ như một chiếc gương.
Một đám mây đơn lẻ bay bên trên mặt hồ, lộ ra nét đẹp ưu mỹ.
Giờ khắc này, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên.
“Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc.”
“Ngư chu xướng vãn, hưởng cùng bành lễ chi tân, nhạn trận kinh hàn, thanh đoạn hành dương chi phổ.” (Ráng chiều rơi xuống, cùng cái cò đơn chiếc đều bay; làn nước sông thu với bầu trời kéo dài một sắc. Thuyền câu hát ban chiều, tiếng vang đến bến Bành Lễ. Bầy nhạn kinh giá rét, tiếng kêu dứt bờ Hành Dương.)
Tuyệt thế danh ngôn xuất hiện.
Theo câu nói kia vừa dứt.
Tài khí cuồn cuộn như sông dài tràn vào bên trong đại điện.
Chui vào trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu.
Giờ khắc này, cả sảnh đường khiếp sợ cả kinh, bọn họ cùng nhau đứng dậy, đến cả đại nho Nghiêm Lỗi cũng không nhịn được mà đứng dậy.
“Lại là thiên cổ, lại là thiên cổ!”
“Trời hiện mây bảy sắc, là điềm lành giáng xuống, Hứa Vạn Cổ lại làm ra thiên cổ chi văn rồi.”
“Lạc hà dữ cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên nhất sắc, đây đúng là tuyệt cú nhân gian.”
“Hay, hay, hay!”
Đừng nói là tân khách ở đây mà đến cả các tân khách ở bên ngoài cũng hoàn toàn sôi trào.
Điềm lành thế này, làm sao có thể không kinh ngạc cho được?
Vạn An Quốc ngây ngẩn cả người.
Nghiêm Lỗi cũng ngây ngẩn cả người.
Lý Quảng Tân ngây ngẩn cả người.
Tất cả các học sinh của thư viện Thiên Minh đều ngây ngẩn cả người.
Nhất là Trương Hằng.
Hắn si ngốc ngơ ngác nhìn Hứa Thanh Tiêu.
Bên trong ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ không thể nào tin được.
Tất cả những gì đang xảy ra ở đây, hắn thật sự là không dám tin.
Làm sao Hứa Thanh Tiêu lại có thể sáng tác ra thiên cổ danh từ, thiên cổ tự văn được.
Không thể như vậy.
Giờ khắc này, Mộ Nam Ninh cũng có chút si ngốc nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới.
Một văn nhân thôi mà có thể làm cho người ta trở nên nhiệt huyết như thế.
Làm cho một cô gái như nàng ta trở nên nhiệt huyết.
Sau lần lâu yến này.
Tên tuổi của Hứa Thanh Tiêu chỉ sợ là sẽ càng thêm vang vọng.
Vẻ vẹn một khắc đồng hồ sau.
Hứa Thanh Tiêu không nhanh không chậm đọc ra luôn các câu cuối cùng của Đằng Vương các tự.
Âm thanh vừa rơi xuống.
Tất cả mọi người đều trở nên an tĩnh.
Trong đại điện không có một chút ồn ào nào.
Tất cả đều đang trợn mắt há mồm.
Chỉ còn lại âm thanh rót rượu.