Chương 182: Khiêu Chiến Đại Nho, Tri Hành Hợp Nhất, Hứa Thanh Tiêu Lập Ý, Nam Dự Rung Trời (2)
Nhưng mà chỉ cần Hứa Thanh Tiêu đột phá thất phẩm thôi thì hắn sẽ trực tiếp bước lên đại viên mãn, cũng giống như lúc trước vậy, cơ bản là không cần chờ đợi gì mà trực tiếp vươn đến đại viên mãn.
Âm thanh rót rượu ngừng lại.
Tất cả mọi người đang ngồi đây đều hưng phấn, Mộ Nam Bình cũng vậy, Lý Quảng Tân cũng thế, bởi vì bọn họ đã cùng nhau chứng kiến, trăm ngàn năm về sau khi nhắc đến bài văn này thì tên tuổi của bọn họ cũng sẽ được nhắc đến.
Loại vinh hạnh này đối với bọn họ mà nói quả thật là một niềm vui ngoài ý muốn.
Nhưng mà phần nhiều là vui vì bài biền văn này của Hứa Thanh Tiêu thật sự là quá kinh điển.
“Hay.”
Giờ khắc này, cho dù là Nghiêm Lỗi đi chăng nữa thì cũng không nhịn được mở miệng nói một chữ hay.
Cho dù vừa rồi ông ta có không thích cử chỉ hành động của Hứa Thanh Tiêu nhưng mà văn hay thì chính là văn hay, đây đúng là điều không thể nào chối cãi.
“Tuyệt thế biền văn, cái tên Hứa Vạn Cổ cũng không phải chỉ là hư danh.”
Vạn An Quốc cũng mở miệng theo, câu nói này của hắn là xuất phát ra từ tấm lòng.
“Có bài văn thế này, Nam Dự tân lâu chắc chắn sẽ lưu danh thiên cổ, Thủ Nhân hiền điệt, biền văn này tên là gì vậy?”
Lý Quảng Tân cũng vô cùng kích động nói.
Tại chỗ ngồi.
Đám người cũng lấy lại tinh thần, Hứa Thanh Tiêu chậm rãi uống xong chén rượu mạnh, nghe lời Lý Quảng Tân nói, Hứa Thanh Tiêu mở miệng:
“Bài văn này gọi là Nam Dự các tự.”
Hứa Thanh Tiêu cũng là thẳng thắn trả lời.
“Nam Dự các tự, hay, hay cho một bài Nam Dự các tự, từ nay về sau, nơi đây sẽ mang tên là Nam Dự các.”
Lý Quảng Tân tán thưởng, sau đó bưng chén rượu lên, nhìn về phía mọi người nói.
“Chư vị, kính Hứa Vạn Cổ một chén.”
Ông ta kích động tới nổi tay cũng rung lên, bảo với đám người cùng nhau mời Hứa Thanh Tiêu một chén rượu.
Có thể làm ra áng biền văn bậc này rất đáng để đám người cùng mời rượu.
“Không được.”
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, từ chối ý tốt.
Hắn nhìn về phía Trương Hằng, ngữ khí bình tĩnh nói.
“Không biết Trương huynh đối với bài thơ mà Hứa mỗ vừa làm có chỉ điểm gì không?”
Mọi chuyện còn chưa kết thúc.
Hắn vừa đọc Đằng Vương các tự cũng không phải chỉ để thể hiện tài hoa của mình, hắn vẫn còn có mục đích khác.
“Không… Không có gì chỉ điểm.”
Nghe thấy lời của Hứa Thanh Tiêu, tuy Trương Hằng hơi nghẹn lời nhưng hắn vẫn thành thật trả lời.
Sao còn dám chỉ điểm chứ?
Nếu như hắn thật sự có gan chỉ điểm thì người ta sẽ cười chê hắn muôn đời.
“Vậy bài từ của Hứa mỗ, so với bài thơ của Trương huynh thì như thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục mở miệng, bình tĩnh hỏi tiếp.
Trong lúc nhất thời, Trương Hằng khẽ nhíu mày. Trong phút chốc, hắn cảm nhận được Hứa Thanh Tiêu đang cố ý làm hắn khó xử.
Dù cho cực kỳ phẫn nội nhưng hắn cũng chẳng dám phát ra, vì chính hắn đã làm sai trước.
“Bài văn này, làm người ta chấn động như gặp được tiên nhân.”
“Bài thơ của Trương mỗ ta đây, không bằng.”
Mặc dù có không phục nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận rằng bài thơ của mình không bằng thơ của Hứa Thanh Tiêu.
“Chỉ là không bằng thôi sao?”
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh mở miệng, hỏi lần nữa.
“Ngươi!”
Trương Hằng mở miệng, hắn muốn chỉ vào Hứa Thanh Tiêu nhưng cuối cùng lại không dám.
Lời này của Hứa Thanh Tiêu chính là muốn bức hắn đến đường cùng, làm cho hắn thừa nhận thi từ của mình cực kỳ tệ hại.
Hít sâu một hơi, Trương Hằng siết chặt nắm đấm.
“So sánh với Hứa huynh, bài thơ của Trương mỗ ta đây đúng là rác rưởi, cho dù là một từ cũng không sánh bằng, không biết Hứa huynh cảm thấy lời này của ta như thế nào?”
Trương Hằng gần như gắng gượng để nói hết lời này. Hắn ta biết Hứa Thanh Tiêu sẽ không tha cho mình.
Mà các yến khách cũng đưa mắt nhìn nhau.
Bọn hắn căn bản là không thương tiếc gì Trương Hằng, đây cũng là Trương Hằng tự làm tự chịu.
Trước đó vốn Hứa Thanh Tiêu đã bị Nghiêm nho răn dạy, đã chẳng vui vẻ gì ngồi ở một bên uống rượu giải sầu, vậy mà Trương Hằng ngươi lại năm lần bảy lượt khiêu khích người ta, bây giờ hắn ta bị vả vào mặt, tất nhiên đám người xem rất vui vẻ.
“Trương huynh quả nhiên phẩm tính thành thật.”
Hứa Thanh Tiêu cười khẽ một tiếng, nhưng câu này vừa nói xong thì tiếng cười cũng vang lên khắp cả sảnh đường.
Điều này làm cho Trương Hằng càng thêm xấu hổ vô cùng.
Nhưng mà chuyện đến nước này thì cũng nên kết thúc, trong khoảnh khắc Trương Hằng trở lại chỗ ngồi, hắn ta cảm thấy khó chịu hơn gấp một vạn lần so với Hứa Thanh Tiêu trước đó.
Nhưng mà Trương Hằng vừa ngồi xuống thì giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lại tiếp tục vang lên.
“Ngươi đã không tài, vậy dựa vào cái gì mà ngồi ở đây? Phía dưới có biết bao người tài hoa hơn ngươi, bọn họ còn chưa ngồi xuống mà ngươi lại ngồi?”
“Xem ra Trương huynh cũng chẳng thành thật gì mấy, da mặt lại còn dày quá mức bình thường.”
Giọng Hứa Thanh Tiêu lại vang lên lần nữa.
Chẳng qua so với sự mỉa mai của Trương Hằng trước đó thì bây giờ Hứa Thanh Tiêu đang công khai cười nhạo.
Những lời này vừa mới thốt ra, Trương Hằng lập tức nổi giận. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Tiêu, trong mắt đầy vẻ tức giận.
Hắn ta cũng hạ mình đến như vậy rồi vậy mà Hứa Thanh Tiêu còn chưa chịu buông tha?
Nhưng chẳng kịp đợi hắn mở miệng thì một giọng nói chậm rãi vang lên.
“Việc này đúng thật là do Trương Hằng có chút quá đáng, nhưng hắn bị nhục nhã như vậy cũng đã xem như đủ rồi, nên khoan dung độ lượng.”
“Khoan dung độ lượng mới là hành vi của quân tử.”
Là giọng nói của Nghiêm Lỗi.
Chỉ trong phút chốc ông ta đã hiểu rõ, vì sao Hứa Thanh Tiêu lại phải ép sát từng bước như thế. Báo thù không phải là trọng điểm mà chủ yếu là hắn đang nhắm về phía ông ta.
Vì sao Trương Hằng có thể ngồi ở đây?
Lời bởi vì đứa cháu kia của hắn.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu đang gây phiền phức.
Nhưng mà Nghiêm Lỗi không sợ.
Đại Nho đã mở miệng, đám người cũng trở nên yên lặng.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại tiếp tục lên tiếng.
“Hay cho một câu khoan dung độ lượng là hành vi của quân tử.”
“Hay cho một câu hãy biết khoan dung độ lượng.”
“Đây chính là Đại Nho đó sao? Nếu như không hiểu rõ thì ta còn tưởng là Thánh nhân tới rồi.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, bên trong giọng nói còn mang theo hàm ý mỉa mai.
“To gan!”
“Làm càn.”
“Hứa Thanh Tiêu ngươi quá đáng lắm rồi, lại dám châm chọc đại Nho?”
“Hứa Thanh Tiêu ngươi dám nhục mạ Thánh nhân?”
Giờ khắc này, đám học sinh của thư viện Thiên Minh trở nên kích động, bọn họ đâu ngờ tới Hứa Thanh Tiêu lại dám châm chọc đại Nho, hơn nữa lại còn nói khó nghe như thế.”
Không chỉ có bọn hắn mà cả đại điện cũng lập tức sôi trào ồn ào cả lên.
Bọn họ biết Hứa Thanh Tiêu vẫn đang kìm nén nhưng không nghĩ tới Hứa Thanh Tiêu lại dám trực tiếp châm chọc đại Nho.
Đây thật sự là một việc làm không có lý trí.