Chương 187: Khiêu Chiến Đại Nho, Tri Hành Hợp Nhất, Hứa Thanh Tiêu Lập Ý, Nam Dự Rung Trời (7)
Luật pháp Đại Ngụy, minh ý thất phẩm không chịu hình phạt, miễn trừ mười hai tội ác.
Trong đó bao gồm cả tội ẩu đả.
Loại miễn tội này về ý nghĩ cũng là thể hiện cho một ít đặc quyền, dù sao thì đã thất phẩm minh ý rồi, sao lại có thể khóc lóc om sòm đánh nhau với người ta?
Nhưng chuyện làm mọi người chấn kinh cũng không phải là cái này.
Mà là chuyện Hứa Thanh Tiêu nói muốn minh ý trong vòng ba ngày?
Hắn mới nhập bát phẩm có bao lâu đâu?
Vậy mà muốn minh ý sao?
Nếu như ba ngày sao Hứa Thanh Tiêu thật sự minh ý.
Vậy thì đây thật sự không phải là chuyện đùa.
Trước khi thất phẩm thì dù tấn thăng rất nhanh cũng không giúp ích gì nhiều.
Nhưng thất phẩm minh ý thì lại cực kỳ quan trọng.
Nào có người nào dám mở miệng nói mất bao lâu thì mình có thể minh ý, nhiều nhất thì cũng ba năm năm năm.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại nói ba ngày.
Bọn họ không tin.
Nhưng khi nhìn thấy tư thế này thì bọn họ lại không thể không tin.
“Hứa huynh, ta đi vào trong lao cùng huynh.”
Giờ khắc này, Lý Hâm nhiệt huyết sôi trào, hắn quay về phía một học sinh của thư viện Thiên Minh rồi đạp một cái, phát tiết ra sự phẫn nộ trong lòng.
Sau đó hắn liền đuổi theo Hứa Thanh Tiêu.
“Ta cũng đi.”
Vương Nho cũng đạp thêm một cước, vội vàng chạy theo Hứa Thanh Tiêu.
Bọn họ là người đọc sách, mấy vụ ẩu đả đánh nhau giữa những người đọc sách với nhau nhiều nhất thì cũng chỉ bị tạm giam ba đến năm ngày mà thôi, không thể nào giam cầm mười năm, cũng chắc chắn sẽ không có khả năng bị lưu vong.
“Quả nhiên là lỗ mãng!”
Thấy Lý Hâm và Vương Nho còn có sư đệ của mình đều như vậy, Trần Tinh Hà thở dài, sau đó đưa mắt nhìn về phái bọn người Trương Hằng.
Trên mặt mang theo một chút xin lỗi.
“Trương huynh, cố nhịn một chút, sẽ ổn thôi.”
Nói xong lời này, Trần Tinh Hà cũng đạp một cước, trực tiếp đạp Trương Hằng choáng váng.
Ngay ở trước mặt mọi người, Trần Tinh Hà mang vẻ mặt thanh cao đi ra ngoài.
“Minh ý trong ba ngày, ta phải đi xem thử.”
“Ta cũng đi xem sao, Hứa huynh đại tài mà.”
“Tuy nói có hơi lỗ mãng nhưng nhìn thật đã ghiền đó, đám người của thư viện Thiên Minh này cũng thật là đáng đời, đi đi đi, cùng nhau đi xem thôi.”
“Hứa huynh, chờ ta với!”
Sau một khắc, rất nhiều người đều đã lấy lại tinh thần.
Những người đọc sách trẻ tuổi của phủ Nam Dự từng người từng người một trước khi đi qua đều hung hăng đạp học sinh của thư viện Thiên Minh một cước.
Bọn họ muốn đi theo Hứa Thanh Tiêu, vậy thì nhất định phải đi vào đại lao, mà biện pháp tốt nhất để đi vào đại lao thì chính là đạp thêm một cước.
Rất nhanh sau đó, lâu yến đã ít đi rất nhiều người.
Trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Thấy cảnh tình hoang tàn khắp nơi này.
Lý Quảng Tân trầm mặc không nói.
Vạn An Quốc cũng trầm mặc không nói.
Chỉ có Nghiêm Lỗi
Mặt ông ta đen như than.
Chỉ là tất cả mọi người đều biết.
Cảnh tượng tang hoang khắp nơi này sắp gây ra chuyện lớn rồi.
Chẳng qua điều mà đám người chờ mong chính là.
Ba ngày sau.
Hứa Thanh Tiêu có thể minh ý được hay không.
Còn có cái gọi là Tri hành hợp nhất này đến cùng là gì đây?
Nam Dự các.
Đầy rẫy vết tích.
Cảnh tượng Hứa Thanh Tiêu đại náo yến hội như vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt.
Giờ khắc này, đám học sinh của thư viện Thiên Minh nằm trên mặt đất giống như chó chết, bọn họ không gào khóc nữa mà chuyển thành yên lặng rơi lệ.
Bị sỉ nhục nặng nề như vậy, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là sắp truyền đi khắp thiên hạ rồi, khuất nhục như vậy khiến bọn họ thật sự rất khó chịu.
Chẳng qua cũng có một điều may mắn chính là bây giờ không còn bị đánh nữa.
“Lý Phủ quân, thịnh yến hôm nay thật sự là làm cho ta mở mang tầm mắt, bản thế tử đã gặp nhiều sóng gió nhưng lần đầu tiên mới nhìn thấy cảnh tượng như thế này.”
“Sung sướng, sung sướng, sung sướng quá đi.”
Mộ Nam Bình đứng dậy, trên khuôn mặt hắn mang theo nụ cười, cực kỳ vui mừng nói.
Từng lời nói hành động của Hứa Thanh Tiêu quả thực khiến cho người ta sảng khoái tê cả da đầu.
Hắn ta đã bao giờ gặp người đọc sách nào như vậy chưa?
Càng chưa bao giờ nhìn thấy người nào bá đạo như vậy.
Hay cho một câu Nội thánh ngoại vương.
Hay cho một câu Tri hành hợp nhất.
Trong lúc nhất thời, đối với Tri hành hợp nhất mà Hứa Thanh Tiêu nói, chẳng hiểu sao Mộ Nam Bình lại sinh ra hứng thú rất lớn.
“Hành vi thô bỉ như vậy, vậy mà trong mắt thế tử lại trở thành sung sướng sảng khoái hay sao?”
Giờ khắc này, Nghiêm Lỗi mở miệng, trong bụng ông ta chứa đầy lửa giận.
Hứa Thanh Tiêu không nghe lời ông ta dạy bảo cũng không quan trọng, nhưng mà lại không tôn trọng người đọc sách, không nghe lời Thánh nhân. Điều này đã động chạm đến lòng kiêu hãnh của ông ta.
Nhất là lập ý kia của hắn.
Tri hành hợp nhất.
Quả thật là hoang đường đến cực điểm.
Vậy mà lúc này, ánh mắt của Mộ Nam Bình trong phúc chốc cũng trở nên sáng trong, hắn nhìn về phía Nghiêm Lỗi, cúi đầu thật sâu nói:
“Nghiêm nho, cho dù bản thể tử đã nhập phẩm nhưng vẫn chưa có được công danh, chưa thể xem là người đọc sách của triều đình, gọi ngài một tiếng Nghiêm nho là vì kính trọng ngài.”
“Nhưng mà ngài cũng đừng bao giờ mang đạo lý của người đọc sách ra để dọa ta.”
“Đúng là bản thế tử cảm thấy Hứa huynh phóng khoáng đấy, và cũng rất thích Hứa huynh.”
“Nếu như Nghiêm nho cảm thấy câu nói kia của bản thế tử là sai, vậy thì ngài có thể đi tìm phụ vương của ta mà nói. Nếu như Nghiêm nho không có thời gian, vậy bản thế tử sẽ tự đi nói.”
“Muội muội, chúng ta đi.”
Ngữ khí của Mộ Nam Bình đầy vẻ lạnh lùng. Trước đó khi bị Nghiêm Lỗi răn dạy hắn ta đã kìm nén cơn giận, không dám nói lại cũng không phải bởi vì e ngại.
Hắn chỉ kính trọng mà thôi.
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu là một bình dân vậy mà lại dám phóng khoáng như thế, tức giận với cả đại Nho, nói sai thì chính là sai, nói đúng thì chính là đúng. Mộ Nam Bình thân là thế tử, sao có thể nhịn tức được?
Giọng nói vang lên, Mộ Nam Ninh trực tiếp đứng dậy. Nàng đã sớm chán ghét đám hủ nho này rồi, nghe thấy ca ca nói thế thì tất nhiên là đứng dậy rời đi.
Thế tử đi rồi.
Nhưng những lời này lại mang vẻ tức giận với Nghiêm Lỗi.
Mọi người cũng đều kinh ngạc, thật lâu sau cũng không biết nói gì.
Nghiêm Lỗi là đại Nho đấy!
Vậy mà hôm nay ông ta lại liên tiếp bị hai người tức giận oán trách, đây chẳng phải nỗi nhục trọng đại sao.
Lâu yến tàn tiệc, sau khi Mộ Nam Bình rời đi thì rất nhiều người cũng lần lượt cáo lui theo. Thịnh tiệc lâu yến hôm nay rất huy hoàng, tất nhiên chuyện này cũng sẽ nhanh chóng được truyền đi khắp thiên hạ, chỉ là, phần cuối có chút không tốt mà thôi.
Mọi người nối đuôi nhau rời đi, học sinh của thư viện Thiên Minh cũng được đưa đi chữa trị.
Vạn An Quốc cũng đi theo sau, bên trên lâu yến giờ chỉ còn lại hai người là Nghiêm Lỗi và Lý Quảng Tân, còn có một số ít các phu tử đang đợi ở nơi này.
Một lát sau, Lý Quảng Tân đang chuẩn bị mở miệng thì một tiếng cười to lại vang lên.
“Ha ha ha ha ha!”