Chương 186: Khiêu Chiến Đại Nho, Tri Hành Hợp Nhất, Hứa Thanh Tiêu Lập Ý, Nam Dự Rung Trời (6)
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, câu nói hiện rõ sự bá đạo.
Đến cả đại Nho cũng muốn đánh.
Nếu như hắn đánh thật thì sẽ trực tiếp cuốn lên sóng to gió lớn trên văn đàn Đại Ngụy.
“Ngươi! Ngươi! Ngươi!”
Nghiêm Lỗi thật sự không nghĩ tới, Hứa Thanh Tiêu lại dám nói ra những lời như vậy.
Về phần cái gì gọi là Tri hành hợp nhất căn bản là Nghiêm Lỗi không có cách nào hiểu được, cho nên ông ta cảm thấy Hứa Thanh Tiêu vốn đang lừa gạt hắn, mượn cơ hội này để phát tiết mối hận trong lòng.
“Lý phủ quân, ngài còn chưa động thủ sao?”
Nghiêm Lỗi siết chặt tay thành nắm đấm nhìn về phía Lý Quảng Tân, ra hiệu cho ông ta phái binh trấn áp.
“Người đâu, bắt Hứa Thanh Tiêu lại cho ta.”
Lý Quảng Tân cắn răng, ông ta không ngờ tới mọi chuyện sẽ biến thành như thế này. Đã đến nước này rồi thì trước mắt cũng không còn cách nào nữa, chỉ có thể trấn áp Hứa Thanh Tiêu trước.
Ông ta không thể nào trơ mắt nhìn Hứa Thanh Tiêu đánh chết đám người này.
Chỉ trong chốc lát, đám quan binh muốn tiến lên để trấn áp Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng sau một khắc, Hứa Thanh Tiêu đưa mắt nhìn qua đám người, trong lời nói mang theo vẻ đùa cợt.
“Trước khi chư vị động thủ thì nhất định phải hiểu rõ, ta chính là người đọc sách của Đại Ngụy, theo lời nói của đại Nho Nghiêm Lỗi thì tổn thương người đọc sách, nhẹ thì giam cầm mười năm, nặng thì sung quân ngàn dặm, biến thành khổ dịch.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, chỉ một câu thôi mà đã làm cho tất cả quan binh không dám nhúc nhích.
Trên thực tế cho dù bọn họ có động thủ thì cũng vô dụng, bởi vì đánh họ vốn đánh không lại Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu nói như vậy một là vì để sỉ nhục Nghiêm Lỗi, hai là vì không muốn làm tổn thương người vô tội, ba là để cho một vài người trong bóng tối thành thật hơn một chút.
Hoàn toàn chính xác, câu nói này mang tính sát thương thật lớn.
Người đọc sách đánh người đọc sách thì không có chuyện gì.
Nhưng nếu như bọn họ đả thương người đọc sách vậy thì chuyện không nhỏ đâu, lỡ như Nghiêm Lỗi trở mặt không nhận người quen bắt giam bọn họ hoặc là sung quân ngàn dặm, vậy không phải bọn họ sẽ tức đến ói máu sao?
Cho nên đám người không dám động thủ.
“Thúc phụ cứu con, thúc phụ cứu con.”
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu đang một cước giẫm lên người Nghiêm Quân, người này thét lên tiếng kêu liên hồi, gào khóc cầu cứu, hy vọng Nghiêm Lỗi có thể giúp hắn một tay.
Không chỉ có hắn.
Trương Hằng cũng không chạy thoát.
Hắn ta bị Hứa Thanh Tiêu một phát bắt được, tát trái tát phải, mười mấy bạt tay đánh cho khuôn mặt Trương Hằng sưng đỏ cả lên.
Thích cầu cứu có đúng không?
Thích gây phiền phức có đúng không?
Thích làm nhân vật phản diện lắm đúng không?
Hứa Thanh Tiêu đem toàn bộ lửa giận trong lòng phát tiết ra hết, hắn cảm thấy trước nay mình chưa từng thoải mái như vậy, thoải mái đến da đầu tê dại.
“Tri hành hợp nhất, vĩnh viễn là thần.”
Trên thực tế thì Tri hành hợp nhất đúng nghĩa cũng không giống như Hứa Thanh Tiêu bây giờ, nhưng mỗi người đều có đạo của chính mình, Thánh nhân chi ý là Thánh nhân chi ý.
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu, tri hành hợp nhất chính là đạo lý như vậy.
Lần thứ nhất, ta sẽ nói chuyện thật tốt với ngươi, chúng ta cùng giảng đạo lý!
Lần thứ hai, ta lại nói đạo lý với ngươi, nói chuyện với ngươi thật đàng hoàng!
Lần thứ ba, nếu như ngươi đã không chịu nghe đạo lý mà ta nói vậy thì ta sẽ đánh đến khi ngươi chịu nghe đạo lý mới thôi.
Điều này gọi là gì, đây gọi là nội thánh ngoại vương.
Nếu như nói chuyện không thông thì đánh.
Đánh tới khi ngươi hiểu rõ mới thôi.
Có một vài người chính là muốn ăn đòn vậy đấy, không đánh thì hắn không thoải mái.
Bọn người Vương Nho, Lý Hâm và Trần Tinh Hà đều thấy choáng váng.
Hai huynh muội Mộ Nam Bình, Mộ Nam Ninh cũng trợn to đôi mắt.
Họ đã từng thấy những kẻ hung hãn nhưng mà chưa từng nhìn thấy ai hung hãn như Hứa Thanh Tiêu thế này.
Một người quét ngang mấy chục người, trong ấn tượng của bọn họ, văn nhân không phải là chưa từng đánh nhau. Nhưng bình thường mà nói, bọn họ đều chỉ kéo kéo tóc, lăn lộn trên mặt đất mà thôi.
Đâu có bá đạo vô tình giống như Hứa Thanh Tiêu thế này.
Hoành hành như vậy.
Sau khi rung động qua đi, trong đầu Mộ Nam Bình chỉ còn động lại bốn chữ.
Tuyệt thế mãnh nam.
Cuối cùng.
Hứa Thanh Tiêu cũng thoải mái rồi.
Gần ba mươi người, tất cả đều giống như chó chết nằm trên mặt đất, vết thương chằng chịt, quan binh trong phủ cũng chỉ có thể vây quanh Hứa Thanh Tiêu mà thôi, không ai dám tùy tiện ra tay.
Trên đình.
Nghiêm Lỗi đã tức đến đen mặt.
Lần này đúng là tức giận thật sự.
“Hứa Thanh Tiêu ngươi quá ngông cuồng! Ngông cuồng! Ngông cuồng quá rồi!”
“Hứa Thanh Tiêu, chuyện hôm nay, lão phu có thể cam đoan, văn đàn Đại Ngụy chứa không nổi loại người dị đoan như ngươi.”
Nghiêm Lỗi dường như là đã thét lên, xuất ra một luồng hạo nhiên chính khí kinh khủng.
Ông ta dùng thân phận đại Nho, dùng đại Nho chi ngôn giận dữ mắng mỏ Hứa Thanh Tiêu.
Câu nói kia vừa ra liền đủ để làm cho Hứa Thanh Tiêu thân bại danh liệt trên văn đàn Đại Ngụy.
Nhưng lời này vừa nói ra.
Hạo nhiên chính khí trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu cũng tràn ra, hạo nhiên chính khí màu tím tràn ngập bên trong đại điện.
Chống cự lại Hạo nhiên chính khí của Nghiêm Lỗi.
“Nghiêm Lỗi!”
“Ta Hứa Thanh Tiêu ở đây lập thệ.”
“Nếu như trời để ta thành thánh, ta sẽ lột Nho vị của ngươi, trong trời đất này sẽ không còn đám hủ nho các ngươi.”
“Lời thề này có thiên địa làm chứng, nhật nguyệt chứng kiến.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn nói ra từng chữ một, thật sự rất tức giận.
Hắn có thể nhìn ra Nghiêm Lỗi chính là hủ nho, để cho loại đại Nho thế này tồn tại chính là hại người.
Ngươi muốn cho ta thân bại danh liệt trên văn đàn Đại Ngụy.
Cũng được thôi.
Nếu như có một ngày Hứa Thanh Tiêu ta thành Thánh, ta sẽ lột Nho vị của ngươi, diệt Nho căn của ngươi.
Câu nói sẽ không còn sự tồn tại của đám hủ nho các ngươi.
Còn mang một ý nghĩa trực tiếp khác.
Sẽ không còn Chu thánh chi nho nữa.
Đổi một cách nói khác.
Hứa Thanh Tiêu hắn đang đối đầu trực diện với chín phần văn nhân trong thiên hạ.
Nếu như Nho đạo của ta thất bại vậy thì các ngươi thắng.
Nhưng nếu như một ngày kia ta thật sự thành thánh, vậy thì các ngươi cứ chờ đó cho ta.
Từng người đều chờ đó cho ta.
Lời nói này cực kỳ cực đoan, nhưng tâm tính thiếu niên chính là thế đấy.
Vừa nói xong, Hứa Thanh Tiêu liền quay người rời đi. Những binh sĩ chung quanh cũng không dám ngăn cản.
“Hứa huynh, huynh đi đâu đó?”
Lý Hâm mở miệng hỏi Hứa Thanh Tiêu, không biết Hứa Thanh Tiêu muốn đi nơi nào.
“Gây chuyện ẩu đả, tất nhiên Hứa Thanh Tiêu ta đi đến đại lao rồi.”
“Nghiêm đại Nho, tốt nhất là ngươi nên tranh thủ thời gian để gửi tấu chương lên kinh.”
“Trong vòng ba ngày, Hứa mỗ ta nhất định sẽ minh ý trong lao, nhập thất phẩm!”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, một câu liền thể hiện ra bá khí cùng sự tự tin vô tận.
Ba ngày minh ý nhập thất phẩm.
Đây là ý gì?