Chương 189: Ngộ Đạo Trong Lao, Văn Nhân Phủ Nam Dự Bạo Động, Thiên Hạ Chấn Kinh (2)
Hai huynh muội Mộ Nam Bình vừa đi khỏi lâu yến, sau khi nghe thấy âm thanh của Nghiêm Lỗi cũng không khỏi sững sờ.
Nhất là Mộ Nam Bình, hắn ta lại càng siết chặt nắm đấm, nhìn về phía Nam Dự các, cơ hồ là nghiến răng nói:
“Nghiêm Lỗi, ông thật là ác độc!”
Thân là một người đọc sách, tất nhiên Mộ Nam Bình cũng hiểu được những hành động và lời nói của Nghiêm Lỗi tàn nhẫn thế nào.
Đây cũng không phải là muốn dồn Hứa Thanh Tiêu vào chỗ chết mà là đang muốn làm cho Hứa Thanh Tiêu thân bại danh liệt, lưu lại tiếng xấu muôn đời.
Vạn cổ cuồng sinh, danh xưng này chỉ sợ là sẽ đi theo Hứa Thanh Tiêu suốt đời suốt kiếp.
“Muội muội, chúng ta hồi kinh trước, Hứa Thanh Tiêu đã chọc phải phiền phức rất lớn, chúng ta nhất định phải nhờ phụ vương ra mặt, nếu không sẽ phiền to.”
Mộ Nam Bình cũng không chần chờ gì, hắn ta dẫn theo muội muội rời đi, hồi kinh tìm Vĩnh Bình quận vương giúp đỡ.
Nhưng mà trên đường phố Nam Dự, sau khi nghe được những lời từ bài văn của Nghiêm Lỗi, Hứa Thanh Tiêu lại bật cười.
Vốn trong lòng hắn vẫn còn đang do dự, nhưng vào giờ khắc này, hắn đã hoàn toàn không còn do dự gì nữa.
Hủ nho như thế, hại nước hại dân, không trừ tận gốc, Đại Ngụy sao an.
Ngay lập tức.
Hứa Thanh Tiêu đưa tay, hạo nhiên chính khí cuồn cuộn ngưng tụ lại, giống như một cơn cuồng phong càn quét, một cây bút lông màu xanh xuất hiện trong tay hắn.
“Hứa huynh, huynh…?”
Ba người Lý Hâm có hơi kinh ngạc, bọn họ nhìn về phía cây văn bút mà Hứa Thanh Tiêu ngưng tụ thành.
Thật sự là rung động không thôi. Văn khí bậc này, chỉ có mình đại Nho mới có thể làm được, nhưng vì sao Hứa Thanh Tiêu lại có?
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại không nói gì, hắn chỉ rót hạo nhiên chính khí vào văn bút.
Nghiêm Lỗi ngươi lấy văn diệt ta, vậy Hứa Thanh Tiêu ta cũng dùng văn diệt ngươi.
Nâng bút.
Vung mực.
“Ta là Hứa Thanh Tiêu, là người đọc sách của Đại Ngụy. Nay đến Nam Dự các tham dự lâu yến, học sinh của thư viện Thiên Minh nhục mạ ta đủ điều, đại Nho Nghiêm Lỗi, lấy pháp tôn thánh, lấy pháp lập Nho, lại dung túng cho cháu trai, làm loạn lẽ thường.”
“Ức hiếp ta nhỏ yếu, nhưng lại khó diệt được chí ta, lập ý trên lâu yến, Tri hành hợp nhất, Nghiêm nho khí bại, đại Nho hành văn, dùng ngòi vút làm vũ khí, muốn diệt tâm chí của ta, muốn diệt ngạo khí của ta, muốn diệt đi thánh ý mà ta tuân theo!”
“Hủ nho như thế, không chết thì sống làm gì? Nay ta lập ngôn, ngày ta thành thánh, tất diệt hủ nho. Ý của Chu thánh, ta cũng kính trọng, thứ ta diệt, không phải là thánh ý, mà là diệt hủ nho, giống như yêu ma, giống như nước lũ, giống như tai họa của thiên hạ.”
“Lời này, dành tặng Nghiêm nho.”
Như chuột có da, người vô nghi lễ. Người vô nghi lễ, không chết làm gì.
Như chuột có răng, người mà không ngăn, người mà không ngăn, chưa chết đợi chăng.
Chuột có thân thể, người mà không lễ, người mà không lễ, chết nhanh cho dễ.
Một kẻ hủ nho, mặt dày vô sỉ, già mà không chết, thiên hạ cười chê.
So sánh với văn chương của Nghiêm Lỗi, những lời của Hứa Thanh Tiêu lại càng thêm sắc bén. Tuy hắn không phải là đại Nho nhưng mà hắn có Văn cung, cũng có hạo nhiên chính khí.
Nghiêm Lỗi ngươi nói ta không coi ai ra gì, vậy thì ta liền mắng ngươi bất nghi vô sỉ vô lễ.
Ngươi nói ta là vạn cổ cuồng sinh, vậy ta sẽ mắng ngươi là hủ nho.
Không phải chỉ là nói thôi sao? Dù sao cũng đã làm lớn chuyện rồi, Hứa Thanh Tiêu cũng không sợ sệt gì nữa. Ngược lại hắn muốn xem thử xem người trong thiên hạ sẽ cười hắn là cuồng sinh hay là cười cái tên già mà không chết, cổ hủ ngu muội kia.
Văn chương được viết ra.
Trong phút chốc, nó hóa thành cầu vồng xông thẳng lên trời. Hứa Thanh Tiêu không phải là đại Nho nhưng trong cơ thể của hắn lại có Văn cung, đây là Thánh nhân chi lực, cho nên hắn cũng có thể làm được như đại Nho vậy.
Giờ khắc này, khắp các thư viện trong thiên hạ cũng đều đã nhận được thiên văn chương này.
Mà ở kinh đô Đại Ngụy, cầu vồng lại xuất hiện, và một lần nữa, nó lại được chia làm hai nhánh.
Một nhánh thì vào bên trong cung đình, một nhánh thì vào Văn cung Đại Ngụy.
Nghiêm Lỗi giết người tru tâm. Muốn làm cho tất cả văn nhân trong thiên hạ đều quay sang khiển trách Hứa Thanh Tiêu.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng muốn làm cho thiên hạ cười ông ta là tên hủ nho.
Giờ khắc này, hai người đã ở vào thế không chết không thôi.
Văn chương xông lên trời.
Ba người Lý Hâm hoàn toàn trợn mắt há mồm, bọn họ không ngờ tới Hứa Thanh Tiêu lại có thể vận dụng đại Nho chi lực, chiếu cáo thiên hạ.
Đừng nói là bọn họ mà toàn bộ phủ Nam Dự hay là nói toàn bộ người đọc sách trong thiên hạ cũng chẳng có ai nghĩ đến Hứa Thanh Tiêu lại có bản lĩnh thế này.
Nam Dự các.
Bên trong lâu yến.
Sau khi Nghiêm Lỗi nghe được câu nói này thì cả người ông ta sững sờ tại chỗ.
Phụt!
Nghiêm Lỗi tức giận thổ huyết, phun ra một ngụm máu tươi.
Như chuột có da, người vô nghi lễ. Người vô nghi lễ, không chết làm gì.
Như chuột có răng, người mà không ngăn, người mà không ngăn, chưa chết đợi chăng.
Chuột có thân thể, người mà không lễ, người mà không lễ, chết nhanh cho dễ.
Ba câu nói này quả thực đã mắng ông ta đến thương tích đầy mình, mắng đến nổi đầu ông ta cũng muốn nứt ra luôn.
Hứa Thanh Tiêu tài hoa hơn người, dùng thi từ mà hắn am hiểu nhất để nhục mạ ông ta, so sánh với nhau thì văn chương mà ông ta viết ra tràn đầy lệ khí, đã phân rõ cao thấp.
Ông ta giận giận giận!
Ông ta không ngờ được Hứa Thanh Tiêu cũng có được văn khí Nho đạo, cũng có được đại Nho chi lực.
A!
Trong tích tắc, Nghiêm Lỗi chỉ cảm thấy đầu mình đau đến muốn nứt ra, cảm thấy nó như sắp nổ rồi, hét thảm một tiếng sau đó nặng nề té ngã trên đất, ngất đi.
“Nghiêm nho, Nghiêm nho!”
“Nhanh lên, đỡ Nghiêm nho dậy.”
“Đừng để Nghiêm nho ngã xuống.”
Những phu tử còn lại hét lên, vội vàng đỡ Nghiêm Lỗi dậy, sợ vị đại Nho này lại sẽ ngất đi.
Trên đường phố.
Hứa Thanh Tiêu vô cùng thoải mái, hắn sải bước đi về phía ngục giam phủ Nam Dự.
Ba người Lý Hâm cũng vội vàng đi theo.
Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng đi vào đại lao. Đám thủ vệ vẫn còn hơi ngẩn người vì dư âm của những gì Nghiêm Lỗi và Hứa Thanh Tiêu vừa nói.
Bọn họ không biết có chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu sải bước đi đến thì không hiểu sao lại thấy hơi sợ hãi.
“Hứa tiên sinh, sao ngài lại đến đây?”
Các sai dịch cúi đầu hướng về phía Hứa Thanh Tiêu, còn chưa kịp nói gì thì Hứa Thanh Tiêu đã đi vào bên trong đại lao, làm cho bọn họ sững sờ một phen.
Cũng may là ba người Lý Hâm đã nhanh chóng chạy đến.
“Lý công tử, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Hứa công tử đi vào đại lao, hình như là chuyện này đã trái với quy củ.”
Sai dịch cúi đầu hỏi, mặt mũi tràn đầy vẻ nghi hoặc.
“Không cho phép cái rắm, Hứa huynh đã phạm tội, đi vào trong đó ngồi mấy ngày, ba người chúng ta cũng phạm tội, nên vào chung.”
“Nhớ kỹ đấy, mấy ngày nay cơm nước không được sai sót, nhưng cũng không cần quá tốt, cứ như bình thường là được, còn có, hãy sắp xếp cho chúng ta một gian phòng tương đối sạch sẽ.”