Chương 190: Ngộ Đạo Trong Lao, Văn Nhân Phủ Nam Dự Bạo Động, Thiên Hạ Chấn Kinh (3)
Lý Hâm trực tiếp lấy ra một tờ ngân phiếu đưa cho đối phương, sau đó nhanh chóng đi theo Hứa Thanh Tiêu.
Vương Nho và Trần Tinh Hà cũng cùng nhau đi vào.
Sai dịch trực tiếp bị choáng váng.
Mẹ nó, đây chính là quân tử đó sao? Phạm tội thì tự mình đi vào đại lao? Không cần người ta phải bắt sao?
Người đọc sách đều thẳng thắn như vậy sao?
Khá lắm.
Đại lao Nam Dự.
Hứa Thanh Tiêu đi đến nơi này, bọn người Dương Báo, Dương Hổ hơi kinh ngạc. Vừa rồi bọn họ cũng có nghe được âm thanh như sấm vang bên tai kia.
Tuy không biết đã có chuyện gì xảy ra nhưng cũng biết được đây chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.
Đợi khi Hứa Thanh Tiêu đi vào, bọn họ rất muốn hỏi nhưng lại không biết làm sao mở miệng, trong lúc nhất thời đành im lặng.
Nhìn thấy bọn người Dương Báo, Hứa Thanh Tiêu không nói gì, hắn chỉ đi vào chỗ sâu bên trong, là một căn phòng giam trống rỗng. Hắn đi thẳng vào đó, xếp bằng ngồi xuống, tĩnh tâm trầm mặc.
Đợi ba người Lý Hâm đi đến, bọn họ vốn muốn trực tiếp đi vào làm bạn với Hứa Thanh Tiêu nhưng mà Trần Tinh Hà lại lắc đầu, ý bảo đám người đừng vào quấy rầy Hứa Thanh Tiêu.
Bọn họ đi vào trong một căn phòng giam khác.
Bọn người Dương Báo vô cùng tò mò, không khỏi nhìn về phía ba người Lý Hâm.
Trần Tinh Hà tương đối thanh ngạo, hắn cũng học theo Hứa Thanh Tiêu ngồi xếp bằng ngộ đạo.
Còn Vương Nho thì có hơi không vui nhìn về phía ba người Dương Báo, sau đó đem trọn tiền căn hậu quả nói cho bọn họ nghe.
Vừa nói xong, đám người sững sờ, bọn họ nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu rồi lại liếc mắt nhìn về mình.
Nhất là Dương Báo, hắn lại càng cực kỳ tự trách.
“Ta không nghĩ tới sự lỗ mãng của chúng ta vậy mà lại gây ra tai hại to lớn như vậy, Hứa lão đệ, chuyện này, là do chúng ta sai.”
“Chúng ta cam tâm tình nguyện chịu giam cầm mười năm, cho dù có bị sung quân ngàn dặm thì chúng ta cũng cam tâm tình nguyện, ngài không cần phải ra mặt thay cho bọn ta đâu.”
Bọn người Dương Báo thật sự rất cảm động, nghe được chuyện Hứa Thanh Tiêu mắng chửi văn nhân, nổi giận với đại Nho trên Nam Dự lâu yến thì quả nhiên là nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng rất nhanh sau đó khi nghe Vương Nho nói Hứa Thanh Tiêu vì bọn họ mà không tiếc đắc tội với văn nhân trong thiên hạ thì bọn họ vừa cảm động vừa tự trách.
Toàn bộ mọi chuyện thật ra thì cũng chẳng có liên quan gì nhiều tới Hứa Thanh Tiêu cả.
Đây chỉ là một chuyện hiểu lầm, đơn giản là bọn họ bị người ta gài bẫy mà thôi, kết quả là Hứa Thanh Tiêu lại chủ động vào cuộc, chỉ vì cứu bọn họ ra.
Đại ân đại đức như thế làm sao bọn họ có thể không tự trách cho được, làm sao bọn họ có thể không cảm động cho được?
“Được rồi, đừng khóc nữa, trước mắt xem thử triều định sẽ nói gì, chuyện này nhất định sẽ truyền đến tai triều đình.”
“Mấy ngày này cái ngươi đừng ầm ĩ nữa, Hứa huynh đang muốn ngộ đạo, nếu như hắn có thể minh ý thì tất cả mọi chuyện đều trở nên dễ nói hơn, nếu như không thể minh ý vậy thì mọi chuyện sẽ rất gay go.”
Vương Nho mở miệng nói, bảo đám người đừng nên ồn ào, đừng nên huyên náo.
Những lời này khiến mọi người lập tức ngậm miệng lại, không dám quấy nhiễu Hứa Thanh Tiêu chút nào.
Mà cùng lúc này.
Toàn bộ phủ Nam Dự cũng trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Tất cả bách tính cũng đang bàn luận về chuyện này, động tĩnh lớn như vậy có ai mà không biết? Ai mà không hiểu?
Sau khi lâu yến tàn tiệc thì vô số người đọc sách và người dự tiệc cũng nhao nhao bắt đầu đi đến các tửu lâu lớn, nói hết những chuyện trên lâu yến cho bách tính nghe.
“Không phải ta nói bậy nhưng mà thật sự là ta chưa bao giờ gặp qua nho sinh nào ngay thẳng như vậy. Hứa Thanh Tiêu, Hứa Vạn Cổ, chính là tấm gương mẫu mực của chúng ta.”
“Hứa Thanh Tiêu, Hứa Vạn Cổ, Hứa đại tài, vì dân chúng vô tội mà kêu oan, không nghĩ đến chuyện bản thân mình đắc tội với đại Nho, một người nhân nghĩa như thế, trên đời này có một chứ không hai, chư vị thử đặt tay lên ngực tự hỏi mà xem, nếu như các ngươi là Hứa Thanh Tiêu.”
“Trong hoàn cảnh tiền đồ tươi sáng đang ở ngay trước mắt, chỉ cần các ngươi an phận tham gia lâu yến, không nói lời nào, lại làm thêm một bài thiên cổ biền văn nữa là có thể thắng được những lời khen ngợi từ cả sảnh đường, tương lai khi vào kinh thành càng giống như cá gặp nước.”
“Vậy thì các ngươi có dám trượng nghĩa mở miệng nói thay cho một bách tính mà mình không quen biết hay không?”
Bên trong tửu lâu, có thư sinh dự tiệc chỉ vào đám người rồi hỏi như thế.
Bách tính và văn nhân ngồi đầy xung quanh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ trầm tư, cuối cùng cũng trầm mặc không nói. Bởi vì bọn họ không làm được.
“Đúng vậy, các người không làm được, nhưng mà Hứa Thanh Tiêu, Hứa Vạn Cổ, Hứa Thủ Nhân, Hứa đại tài thì lại làm được.”
“Cái gì gọi là người đọc sách, cái gì gọi là quân tử? Đây chính là người đọc sách, đây chính là quân tử, đây chính là tấm gương mẫu mực của chúng ta, đáng để làm gương cho những người đọc sách chúng ta.”
“Chư vị, bây giờ Hứa Thanh Tiêu thân hãm trong tai ương lao ngục, còn chúng ta chỉ có thể ở đây mà khoanh tay đứng nhìn, chúng ta còn có thể gọi là quân tử sao?”
Khi nói đến đây, người này đứng ở trên bàn, chỉ vào đám người rồi lớn tiếng nói.
Giờ khắc này, đám người cũng xấu hổ không chịu nổi, có không ít người đọc sách còn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
“Vị đại tài này, ta hỏi ngươi, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Những lời này của ngươi làm cho nhiệt huyết của ta như sôi sục, dù ta chưa từng đọc qua sách, chỉ là một tên mổ heo nhưng ta rất bội phục sự trượng nghĩa của Hứa đại tài, ngươi nói xem, chúng ta phải làm sao mới có thể giúp được cho Hứa đại tài?”
Có người rống to lên, là một tên đồ tể, trông hắn chẳng sạch sẽ tươm tất gì nhưng lời nói của hắn lại rất hào phóng và khẳng khái.
“Ta cũng không phải là đại tài, ta chỉ kính trọng Hứa Thanh Tiêu, kính trọng Hứa Vạn Cổ, ta nguyện ý đi vào đại lao phủ Nam Dự, cùng ngồi chung với Hứa Vạn Cổ, bọn họ bắt được Hứa Thanh Tiêu nhưng lại không bắt được hết tất cả người đọc sách trong thiên hạ.”
“Việc này vốn là do Nghiêm nho làm sai, sai chính là sai, đúng chính là đúng, theo ta cùng đi tới đại lao phủ Nam Dự, thế nào hả?”
“Ta cũng không tin triều đình có thể bắt, sung quân ngàn dặm tất cả chúng ta.”
Hắn hô lớn, kêu gọi đám người cùng nhau đi đại lao, để xem xem triều đình có dám bắt, dám sung quân ngàn dặm tất cả bọn họ hay không.
“Hay!”
“Chủ ý này hay!”
“Mẹ nó, ngươi rất phóng khoáng, ta đi với ngươi!”
“Dù ta chỉ là bình dân chưa từng đọc sách bao giờ nhưng ta cũng nguyện ủng hộ Hứa đại tài, ta cũng đi.”
“Ta đi.”
“Ta cũng đi.”