Chương 192: Ngộ Đạo Trong Lao, Văn Nhân Phủ Nam Dự Bạo Động, Thiên Hạ Chấn Kinh (5)
Hắn nói đến đây thì không nói nữa.
Chẳng qua, lời này vừa thốt ra thì Nghiêm Quân liền mở miệng.
Hắn đã bị gãy mất mấy cái răng, nhưng vẫn còn có thể nói chuyện được.
“Hắn dám? Lần này nhất định triều đình sẽ để ý, chắc chắn Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ bị tước đoạt công danh, văn nhân trong thiên hạ đều sẽ thóa mạ hắn, nếu như hắn còn dám động thủ với chúng ta, vậy thì kết cục của hắn liền sẽ giống như đám vũ phu kia.”
Nghiêm Quân tức giận nói.
“Đúng vậy, nếu hắn dám động thủ nữa, ta cam đoan sẽ để cho hắn chết không có chỗ chôn thân.
Trương Hằng cũng mở miệng nói theo.
Nói xong lời này, hắn lại tiếp tục mở miệng nói.
“Hơn nữa, Trương Hằng ta đây xin thề, từ nay về sau sẽ khắc khổ đọc sách, để cho người trong thiên hạ ai cũng không dám động thủ với ta, bất luận là ai đi chăng nữa.”
Trương Hằng lập nên lời thề. Hắn là người bị đánh thảm nhất, cơn giận này, hắn nuốt không trôi!
Cũng vào lúc này, đột ngột có từng đợt chấn động vang lên.
Đám người có chút hiếu kỳ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng sau một khắc, một đạo âm thanh vô cùng kịch liệt vang lên.
“Chư vị huynh đài, toàn bộ đám học sinh của thư viện Thiên Minh đều đang trốn ở nơi này.”
“Sau khi đi vào thì đánh ngay cho ta! Thấy người nào đánh người đó, mỗi người một quyền, đánh vừa đủ thôi, sau khi đánh xong thì đi đến đại lao làm bạn với Hứa đại tài.”
“Để cho đám học sinh của phủ Thiên Minh biết người đọc sách của phủ Nam Dự chúng ta không phải là đồ bỏ đi. Xông lên!”
Theo tiếng ra lệnh, chưa kịp đợi đám học sinh của thư viện Thiên Minh phản ứng lại, cửa lớn đã đột nhiên bị phá tan.
Sau một khắc, từng bóng người lần lượt vọt vào, toàn bộ đều là những người đọc sách của phủ Nam Dự.
Bọn hắn mặc Nho bào, ánh mắt đỏ ngầu, giống như thấy kẻ thù giết cha, vừa xông lên là đánh bọn họ một quyền.
Bịch, bịch, bịch!
Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn, cơ hồ có đến vài trăm người vọt vào, hơn nữa lại còn tiếp tục không ngừng.
“Các ngươi là ai? Vì sao các ngươi lại đánh ta?”
“Là Hứa Thanh Tiêu sai khiến các ngươi sao? Cẩu tặc Hứa Thanh Tiêu.”
“Thô bỉ, thô bỉ, các ngươi quả nhiên là thô bỉ mà!”
“Quân tử động thủ không động khẩu, a! Đừng cắn mà!”
“Không được qua đây, các ngươi không được qua đây a, không được qua đây.”
“A a a a a a!”
“Huynh đài, huynh đài, chuyện này không liên quan đến ta, các ngươi muốn tìm thì cứ tìm Trương Hằng đi, người kia là Trương Hằng, các ngươi đánh hắn đi nha.”
“Đừng đánh nữa, đừng đánh ta nữa, Trương Hằng bên kia kìa, Trương Hằng ở đó đó, đừng đánh ta nữa.”
“Người kia là Nghiêm Quân, thúc phục hắn là đại Nho, chính là vị Nghiêm nho kia, ngươi đánh ta cũng vô dụng thôi.”
“Nghiêm Quân và Trương Hằng, bọn hắn mới là chủ mưu, không liên quan gì đến bọn ta.”
Những người đọc sách của phủ Nam Dự xông tới như dòng nước lũ, gặp người là đánh, không cần bất kỳ lý do gì.
Những học sinh của thư viện Thiên Minh đều bị đánh đến nỗi kêu rên liên hồi, đến cuối cùng, có người vì để mình bị đánh ít hơn một chút mà chỉ về phía Trương Hằng và Nghiêm Quân hô to lên.
Có một vài người cảm thấy cực kỳ khó chịu. Bị đánh trên lâu yến, kết quả trở về lại tiếp tục bị đánh, những người còn lại cũng khó chịu, bọn họ vốn chẳng tham dự lâu yến, hoàn toàn không biết là có chuyện gì đã xảy ra.
Kết quả là bởi vì mình là học sinh thư viện Thiên Minh mà phải chịu cảnh bị đánh thê thảm.
“Con mẹ nó.”
Theo hướng chỉ của đám người, sắc mặt của Trương Hằng và Nghiêm Quân cũng lập tức trắng bệch, bọn họ không nhịn được mắng to một trận.
“Ngươi còn dám mạnh miệng!”
“Mới vừa rồi là ai nói xấu Hứa Vạn Cổ?”
“Chư vị huynh đài, chính là hai con rùa thối này, bọn chúng hại đại tài của chúng ta, đánh chết bọn chúng cho ta.”
Những người đọc sách của phủ Nam Dự giận đến sắp điên rồi, mấy chục người trực tiếp nhào thẳng về phía Trương Hằng và Nghiêm Quân, bất chấp tất cả, tay đấm chân đá để giải mối hận trong lòng.
Cũng may là gia cảnh hai người này không tệ, từ nhỏ đã được cơm no áo ấm, thân thể cường tráng, tuyệt đối không phải là kiểu có thể dễ dàng bị đánh chết tươi.
“Các huynh đài đằng sau đừng có chen lấn, từng người từng người lên, những huynh đài đã xả giận xong thì đi đến đại lao, không cần phải tiếp tục đánh nữa, đánh vậy cũng là được rồi.
“Lý huynh, ngươi đã đánh bảy tám quyền rồi, đi nhanh lên đi.”
“Trương huynh, ngươi còn đạp hả, mau đi thôi.”
“Trương huynh, ngươi đánh thì cứ đánh, đừng có cắn chứ, phải nhã nhặn.”
Trong đám người, có người lớn tiếng chỉ huy, nhìn thấy đám người như vậy, hắn có chút tức giận xíu xiu, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục chỉ huy.
Cùng lúc đó.
Đại lao phủ Nam Dự.
Hơn mười tên sai dịch đứng nhìn cảnh tượng trước mắt này, run lên cầm cập, dòng người đen nghịt từ bốn phương tám hương đang đổ tới.
Nhìn nào, không đến một vạn thì cũng là tám ngàn chứ ha?
Mà nhân số của bọn họ lại ngày càng đông, họ đi về phía bọn hắn.
Chân mấy người này đều có chút mềm nhũn ra rồi, thậm chí bọn họ cũng chẳng dám nói chuyện, chỉ sợ nói sai một câu sẽ làm cho dân chúng phẫn nộ.
“Các vị, nhà tù đã đầy rồi, chúng ta cứ ngồi yên ở bên ngoài, chờ triều đình xử lý.”
“Cứ chờ ở bên ngoài, mọi người cũng đừng gấp, trật tự một chút nhé.”
Từng giọng nói vang lên, là người đọc sách nói phải giữ gìn trật tự, bảo dân chúng tìm vị trí ngồi xuống, cố gắng phòng ngừa khả năng dẫn đến chuyện giẫm đạp.
Các sai dịch vẫn sợ hãi và phát run, nhưng bất luận thế nào bọn họ vẫn phải cắn răng chạy đi tìm Phủ quân bẩm báo.
Nhưng mà, ở dưới Nam Dự các.
Mấy vạn bách tính đã trong ngoài bao vây toàn bộ Nam Dự các.
Dân chúng trầm mặc không nói gì, người dẫn đầu là người đọc sách của phủ Nam Dự, bọn họ đều ngồi yên ở ngoài lâu, nhưng mặt ai cũng đầy vẻ tức giận.
Lúc này.
Mây đen cuồn cuộn.
Sấm sét vang trời.
Hiện tượng này bao vây trên dưới toàn bộ người của phủ Nam Dự.
Bên trên lầu các.
Lý Quảng Tân bình tĩnh nhìn hết thảy tình hình bên dưới, ông ta không thấy kinh ngạc chút nào.
“Truyền mệnh lệnh của ta, tất cả quan binh phủ Nam Dự đều xuất động trấn thủ bốn phía, mang lệnh tiễn của bản phủ đi về hai phủ khác thỉnh cầu tiếp viện.”
“Nhưng bất luận là có làm gì thì cũng không được tổn thương đến bách tính vô tội, cũng không được làm tổn thương bất kỳ người đọc sách nào.”
Lý Quảng Tân mở miệng, ông ta nhìn hết cảnh tượng này rồi nói như thế.
“Rõ!”
Các tướng lĩnh sau lưng nhao nhao mở miệng rồi cũng nhanh chóng nhận lệnh rời đi.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Lý Quảng Tân mới nhìn qua hết tất cả rồi không khỏi tự lẩm bẩm:
“Thủ Nhân hiền điệt, đây là điều duy nhất mà thúc phụ có thể giúp được cho ngươi, thành toàn cho sự nhân nghĩa của ngươi.”
Lý Quảng Tân tự lẩm bẩm, nhưng ông ta cũng không nói nhiều những lời thừa thãi.
Phủ Nam Dự hoàn toàn đại loạn.