Chương 193: Ngộ Đạo Trong Lao, Văn Nhân Phủ Nam Dự Bạo Động, Thiên Hạ Chấn Kinh (6)
Toàn bộ quan binh trong phủ đều cùng nhau xuất động, nhưng đối mặt với làn sóng bách tính kinh khủng như vậy, bọn họ cũng chẳng dám nhúc nhích chút nào.
Họ chỉ có thể cầm binh khí bày trận, chờ đợi cấp trên hạ lệnh.
Nam Dự các.
Đại lao phủ Nam Dự.
Đường phố bốn phía phủ Nam Dự.
Phủ nha phủ Nam Dự.
Thư viện lớn của phủ Nam Dự.
Có vô số dân chúng đang tụ tập nơi đó.
Từng giọng nói vang lên.
“Thư viện Thiên Minh, ức hiếp đại tài Nam Dự ta!”
“Nghiêm nho bất công, diệt đài tài Nam Dự ta!”
“Lão hủ nho, không chết đi sống làm chi?”
Tiếng rống giận vang lên, là âm thanh của người đọc sách.
“Lão hủ nho, không chết đi sống làm chi?”
Âm thanh dân chúng cũng vang lên theo.
Âm thanh này rung động đến trời mây.
Điều may mắn chính là bây giờ Nghiêm nho đã ngất đi, nếu như ông ta còn tỉnh táo chỉ sợ sẽ bị chọc cho tức chết.
“Phủ nha bất công, trả đại tài cho chúng ta.”
Lại là một âm thanh vang lên, dường như muốn đánh tan cả mây đen.
Ầm ầm.
Sấm sét nổ vang, chiếu sáng lên khuôn mặt đám người.
Trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ kiên nghị.
“Giải oan cho dân, không có lỗi.”
Lại là một âm thanh vang lên, nương theo đó là tiếng sấm sét ầm vang.
“Đại Nho bất công, trả vạn cổ đại tài cho bọn ta!”
Âm thanh đán sợ kia vào thời khắc này tụ lại như một sự tức giận, làm cho đám mây đen tản ra.
Chỉ là sau một khắc, mây đen lại ngưng tụ lại một lần nữa, tiếng sấm lại ầm ầm vang lên.
Ầm! Ầm! Ầm!
Giống như trời đang nổi giận, cuồng phong gào thét, dông tố liên hồi, nhưng bách tính ở đầu đường thì lại bất động ngồi đó, trên khuôn mặt của bọn họ mang theo vẻ vô cùng kiên nghị.
Trận chiến này cũng không phải bọn họ chiến đấu vì Hứa Thanh Tiêu.
Mà bọn họ đang chiến đấu vì chính bản thân mình.
Dân chúng vô tội bị liên lụy, họ chỉ biết đứng nhìn về nơi đại lao kia.
Pháp luật như thế, công bằng ở đâu chứ?
Nghiêm pháp của đại Nho, chẳng lẽ không có riêng tư?
Bách tính trong thiên hạ, làm thế nào phục chúng?
Mà trong đại lao.
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu đã nhập định.
Hắn không nghe được những tiếng ồn ào bên ngoài.
Vào thời khắc này, hắn đang tiến vào trạng thái nhập định.
Hắn đang ngộ đạo.
Cũng đang minh ý.
Tất cả các loại trùng trùng hiện lên trong đầu.
Hắn muốn minh ý.
Minh ý trong lòng mình.
Minh quân tử chi ý.
Minh thiên địa chi ý.
Tri hành hợp nhất, tìm hiểu từ nguồn gốc.
Như thế nào gọi là Tri hành hợp nhất!
Như thế nào gọi là tìm hiểu từ nguồn gốc!
Hứa Thanh Tiêu đang suy nghĩ.
Mỗi người đều có đạo của riêng mình, mỗi người đều có minh ý. Người đọc sách chân chính không phải là đem ý của Thánh nhân xem như ý của bản thân mà là phải lý giải được ý của Thánh nhân.
Từ đó biến thành ý của bản thân.
Bởi vì không phải ai cũng là Thánh nhân, mỗi người đều là những người khác nhau.
Chỉ có hiểu rõ ý của Thánh nhân thì mới tự thân lĩnh ngộ, từ trong tư duy của Thánh nhân tìm ra chân lý cho riêng mình.
Đây chính là minh ý.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu đang suy nghĩ như thế nào là Tri hành hợp nhất.
Hắn thích tâm học, cũng từng nghiên cứu nhưng không triệt để.
Chỉ có thể thông qua suy nghĩ của mình, tư tưởng của mình mà tìm hiểu Tri hành hợp nhất.
Hắn vong ngã.
Nghiêm túc suy nghĩ.
Vào giờ khắc này, lòng của hắn cũng triệt triệt để để bình tĩnh lại.
Ở bên ngoài.
Tiếng sấm cực lớn.
Cuồng phong gào thét.
Mưa rào tầm tã.
Trong đại lao sớm đã chật kín chỗ, đám người chỉ lẳng lặng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bọn họ cũng rõ, Hứa Thanh Tiêu đây là đang minh ý.
Lại càng hiểu rõ.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu thật sự minh ý thì tiền đồ tương lai của hắn không thể nào lường trước được, kiếp nạn này, cũng có thể vượt qua.
Thế nhưng mà.
Thời gian ba ngày, có đủ không?
Bọn họ không biết, nhưng mà trong lòng bọn họ đều đang cầu nguyện cho Hứa Thanh Tiêu.
Hy vọng Hứa Thanh Tiêu có thể thật sự minh ý.
Cũng vào lúc này.
Kinh đô đại Ngụy.
Cũng hoàn toàn sôi trào.
Theo ánh sáng của hai cái cầu vồng xuất hiện, hoàng cung và Văn cung Đại Ngụy cũng cùng nhận được tin tức của phủ Nam Dự.
Kịch liệt nhất chính là Văn cung.
Văn chương của Nghiêm nho tới trước, nội dung trong đó làm cho đại bộ phận văn nhân tức đến đỏ mắt.
Theo đó, một vài âm thanh tức giận cũng vang lên.
“Quả nhiên là cuồng vọng! Cuồng vọng! Chỉ là nho sinh thôi vậy mà lại dám cuồng vọng như thế! Muốn diệt thánh ý của chúng ta, chửi rủa chúng ta là hủ nho?”
“Từ sau thời Chu thánh thì văn nhân trong thiên hạ đều noi theo Chu thánh, tên Hứa Thanh Tiêu này quá cuồng vọng, vậy mà lại dám vũ nhục chúng ta, đây chẳng phải là đang vũ nhục Thánh nhân đó sao?”
“Vốn cho rằng phủ Nam Dự sinh ra một vị đại tài, nào ngờ đâu lại là một tên vạn cổ cuồng sinh! Hay cho một tên vạn cổ cuồng sinh.”
“Người này miệt thị thánh ý, đây là tội lớn ngập trời, văn nhân trong thiên hạ chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn.”
Những tiếng rống giận dữ vang lên từng hồi, trong đó cũng không thiếu tiếng của các đại Nho.
Nhưng cũng có một số ít các vị đại Nho nảy sinh nghi hoặc.
“Ta đã từng gặp Hứa Thanh Tiêu, hắn cũng không phải là một người cuồng vọng, trong này chắc chắn có sự hiểu lầm.”
“Cuồng ngôn như thế, trong thế gian này chẳng ai dám nói đâu, có lẽ đúng thật là đã có sự hiểu lầm.”
Có giọng nói vang lên, coi như đang giúp Hứa Thanh Tiêu, ví như đại Nho Trầm Tâm, ông ta đã từng gặp Hứa Thanh Tiêu, ông có ấn tượng rất tốt về hắn.
Cho nên ông ta cũng không cho rằng Hứa Thanh Tiêu cuồng vọng đến thế.
Cũng có người cảm thấy đại tài trên thế gian đều có tính khí cao ngạo, nhưng cho dù cao ngạo đến đâu cũng không thể nói xấu Thánh nhân được, có lẽ nói hơi quá rồi.
Nhưng mà phần lớn các nho sinh lại không cho rằng như vậy, dù sao người truyền đạt văn chương chính là Nghiêm Lỗi, đó là một đại Nho, một đại Nho lập Chu thánh chi ý.
Đến nước này rồi, nếu như không phải khác nhau về suy nghĩ, lập ý đối đầu nhau thì trên cơ bản ông ta chẳng thể nào chỉa mũi dùi vào người tài hoa.
Đây là chuyện không cần thiết. Nếu là như vậy, vậy văn đàn làm sao có thể bồi dưỡng ra người mới được nữa?
Nho với quan không giống nhau.
Nếu không thì sao Nho đạo được thiên địa tán thành, còn Quan đạo thì lại không được công nhận?
Ngay lúc có vài người lên tiếng nói giúp Hứa Thanh Tiêu thì chiếc cầu vồng thứ hai xuất hiện.
Đây chính là văn chương của Hứa Thanh Tiêu.
Thiên văn chương này vừa ra, toàn bộ Văn cung Đại Ngụy đều trở nên an tĩnh trở lại.
Nho sinh mới vừa lên tiếng nói giúp Hứa Thanh Tiêu thì lại càng trầm mặc, ngay cả đại Nho Trần Tâm khi gặp phải cảnh này, cũng không khỏi trầm mặc.
Sau nửa ngày!
“Cuồng! Cuồng! Cuồng! Quả nhiên là cuồng vọng đến cực điểm! Tên cuồng sinh này vậy mà lại dám nhục mạ đại Ngụy chi nho ta như thế quả nhiên là cuồng vọng mà!”