Chương 194: Rời khỏi thôn
Đằng sau hình bóng đó, Vệ Lăng Lam cũng nhìn thấy nơi phát ra âm thanh đập tường.
Lỗ Hạc thôn dân lớn tuổi cho Vệ Lăng Lam và hai vợ chồng người lái xe tá túc, đang bị một thế lực vô hình nắm lấy cổ và treo lơ lửng trên không,
Giống như một bao cát, đập vào tường hết lần này đến lần khác.
Trên tường có rất nhiều mảnh xương trắng đỏ giao nhau, toàn bộ phần đầu phía trước của Lỗ Hạc đều bị bẹp xuống, mỗi lần đập trúng, đều có những mảnh máu thịt văng tung tóe trên mặt đất.
Vệ Lăng Lam bị nỗi sợ hãi tột độ trong lòng, toàn thân run rẩy, nhìn tứ chi bóng người đó đang đứng từ từ tiến đến...
Thò bàn tay ra, rồi dùng mu bàn tay thô ráp vuốt nhẹ lên bắp chân mịn màng của mình.
Cảnh tượng này không liên quan gì đến duyên dáng cả.
Bóng người đó vươn tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Vệ Lăng Lam, đúng lúc cô nghĩ đối phương muốn gặm một miếng.
Thì thi thể Lỗ Hạc ngoài cửa đập xuống đất lạch cạch.
Ngoài cửa phòng ngủ, dường như có thứ gì đó đang đứng, giao tiếp với bóng người núp bên cạnh cô theo cách mà Vệ Lăng Lam hoàn toàn không thể hiểu.
Một lúc lâu, bóng người núp trong tứ chi mới nới lỏng mắt cá chân của Vệ Lăng Lam, bước ra khỏi cửa, trước khi bóng người hoàn toàn biến mất trong bóng tối, còn quay đầu lại, lẳng lặng liếc nhìn cô.
Cơ thể Vệ Lăng Lam cứng đờ không thể cử động, phải đến khi tiếng gà trống sáng sớm đầu tiên trong thôn vang lên, cô mới lấy lại quyền kiểm soát cơ thể của mình.
Cửa phòng ngủ vẫn mở, thi thể tàn tạ không chịu nổi của Lỗ Hạc ở ngoài cửa, mà trên mắt cá chân cô vẫn lưu lại dấu vân tay màu xanh xám rất rõ ràng.
Sáng sớm, Vệ Lăng Lam đã lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, nhưng việc đầu tiên cũng không kêu cứu, thay vào đó, cô tìm đôi tất của mình lặng yên không một tiếng động, đeo vào mắt cá chân có in dấu tay màu xanh xám, sau đó bình tĩnh nằm lên giường chợp mắt.
Cô bình tĩnh chờ đợi vợ chồng Điền Hữu Vinh và Tống Trân tỉnh dậy, nghe họ phát hiện ra cái xác ngoài cửa phòng ngủ qua mùi máu tanh nồng nặc.
Điền Hữu Vinh và Tống Trân vô cùng sợ hãi, còn Vệ Lăng Lam cũng tỉnh dậy giả vờ như bị đánh thức, sau khi nhìn thấy cái xác, cô cũng làm ra vẻ sợ hãi mà người thường phải có.
So với "thứ" đã buông tha cho cô đêm qua, Vệ Lăng Lam càng cảnh giác hơn với những bí mật ẩn giấu trong ngôi làng này và không chắc liệu có tồn tại một người chơi khác hay không.
Ngụy trang, che giấu, ẩn nấp và thăm dò vĩnh viễn là phương pháp bảo vệ tính mạng tốt nhất cho người chơi – nhất là trong thế giới thực.
Vệ Lăng Lam hốt hoảng luống cuống theo sát vợ chồng Điền Hữu Vinh chạy ra khỏi nhà và lớn tiếng kêu cứu.
Trưởng thôn Lỗ Quý nghe tin chạy đến, sau khi biết tin Lỗ Hạc chết mặt mày ông ta sa sầm, ông ta chống một cái trượng bằng gỗ cùng mấy thanh niên trai tráng xông vào phòng.
Hầu hết dân làng Độ Sinh và hành khách, ba tầng trong ba tầng ngoài vây chung quanh ngôi nhà của Lỗ Hạc, cầm ô che mưa, ba phần hiếu kỳ bảy phần sợ hãi nhìn vào ngôi nhà.
Lỗ Hạc trạc tuổi với trưởng thôn, vợ ông đã mất từ lâu, con cái đều ở nơi khác.
Cơn mưa lớn dưới mắt thoáng yếu đi mấy phần, nhưng liên lạc với thế giới bên ngoài vẫn chưa được khôi phục, không liên lạc được với người thân của Lỗ Hạc.
Trưởng thôn Lỗ Quý yêu cầu mấy thanh niên trai tráng lấy thanh sắt làm cáng, đặt thi thể của Lỗ Hạc lên cáng, phủ một lớp vải trắng, và đưa đến đại hội đường không sử dụng đến trong thôn, tạm thời để cùng với thi thể của Thạch Đức Vanh.
Hai người chết liên tiếp, mà cái chết của Lỗ Hạc thật thê thảm và kinh hoàng, điều này tuyệt đối không thể dùng lý do "tự sát" hay "tai nạn" để lấp liếm cho qua ...
Trưởng thôn Lỗ Quý muốn rời đi, nhưng bị đám đông kích động tầng tầng lớp lớp vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi han buộc ông không thể không lắc hai tay để mọi người từng người nói một.
Lái xe Điền Hữu Vinh dựa vào thân thể cao to cường tráng chen lấn đến trước mặt Lỗ Quý, sắc mặt ông ta âm trầm như nước, thái độ có chút bất cần.
Ông ta và vợ cách với nơi tử vong của Lỗ Hạc bằng một cánh cửa gỗ mỏng, sáng nay khi tỉnh dậy, ông ta cũng là người đầu tiên phát hiện ra thi thể.
Tướng chết của Lỗ Hạc vô cùng thê thảm, nửa cái đầu đều bị đập nát, dù có dụng cụ trợ giúp, người bình thường cũng không thể không phát ra tiếng động được.
Đối với những hành khách vô tội bị lôi vào vụ việc này, là "thứ" gì đã giết chết Lỗ Hạc không quan trọng, việc cấp bách là rời khỏi thôn Độ Sinh càng sớm càng tốt.
Điền Hữu Vinh sắc mặt u ám, không lãng phí thời gian hỏi trưởng thôn chuyện gì đang xảy ra, ông thẳng thừng nói với Lỗ Quý:
-Trưởng thôn, hôm nay mưa đã nhỏ hơn một chút rồi, tôi muốn mượn một số dụng cụ của thôn ông, để đào con đường bị tắc nghẽn và thuê một chiếc xe để lên thành phố nhờ giúp đỡ.
Mặc dù Điền Hữu Vinh đang yêu cầu nhưng giọng điệu của ông ta lại rất ương ngạnh, những hành khách đứng phía sau ông cũng tỏ thái độ trầm mặc.
Sắc mặt của trưởng thôn Lỗ Quý trở nên trầm xuống, quét mắt nhìn lướt qua đám người một vòng.
Ý định "rời khỏi thôn Độ Sinh" không chỉ có những hành khách, nhiều người dân trong làng đều nhao nhao cúi đầu xuống trước ánh mắt đe dọa của ông ta.
Nếu con đường được đào ra, sợ rằng những người dân làng này có thể sẽ đi theo sau hành khách ngay lập tức và cùng nhau trốn khỏi thôn Độ Sinh...
Rốt cuộc, ngoại trừ một vài người, tất cả đều có phần.
Ánh mắt lạnh lùng tàn khốc chợt lóe lên trên khóe mắt Lỗ Quý.
Muốn chết thì phải chết cùng nhau.