Chương 197: Triều Đình Chi Tranh, Tranh Đấu Kịch Liệt, Ba Ngày Minh Ý, Quyết Định Sinh Tử (4)
Thường thường vào mỗi lần tảo triều thì võ tướng sẽ gây phiền phức với bọn họ, chỉ cần bọn họ mở miệng thì các võ tướng sẽ lập tức muốn mắng người. Các nho quan và quan viên của Đông Minh hội cũng sẽ không giúp đỡ bọn họ bởi vì hai thế lực trên cũng không muốn trực tiếp đắc tội với thế lực võ tướng.
Không cần thiết phải như vậy, trừ phi có liên quan đến bản thân.
Bách quan vào triều, tất cả mọi người đều biết được buổi tảo triều sáng nay sẽ xảy ra đại sự.
“Khởi triều.”
Đợi đến khi bách quan đã đến điện Thái Hòa đông đủ thì thái giám canh cổng lập tức mở miệng. Âm thanh the thé vang lên làm cho các quan bước đi nhanh hơn một chút.
Bọn họ thay giày rồi bước vào bên trong đại điện.
Thái Hòa điện rộng lớn vô cùng, xung quanh có mười tám cây cột được khắc rồng vẽ phượng.
Sau khi bách quan đứng ổn định ở vị trí thuộc về mình rồi thì đều đồng loạt nhìn về phía Nữ đế Đại Ngụy đang ngồi trên long ỷ, sau đó trăm miệng một lời cùng hô:
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Âm thanh vang dội vang lên, đây là một quá trình cơ bản.”
“Chúng ái khanh bình thân.”
Âm thanh của Nữ đế vang lên, sau một khắc, bách quan đứng dậy, lại hô to lên một lần nữa:
“Tạ bệ hạ.”
Nhưng quá trình còn chưa kết thúc.
Lục bộ mở miệng theo thứ tự, tấu lên những tình hình quốc gia đại sự trước mắt, đợi sau khi kết thúc một phen trao đổi thì mới xem như là kết thúc quá trình.
Mặc kệ là có bất cứ việc riêng tư gì hay là còn những chuyện khác thì nửa canh giờ trước đều dành cho chuyện thương lượng quốc gia đại sự.
Bách tính làm đầu.
Quốc gia làm đầu.
Dù cho ngươi có nghe thấy người nào người nào làm ra những chuyện cực kỳ hung ác gì đó thì ngươi cũng không thể mở miệng ngay được. Bởi vì những chuyện này đều thuộc vào phạm vi chuyện nhỏ, thuộc về vấn đề cá nhân hoặc là vấn đề địa phương.
Sau khi đã nói xong những chuyện quốc gia đại sự thì mới có thể nói đến những chuyện này.
Cuối cùng, vào thời khắc này, bên trong nho quan có người lên tiếng.
“Bệ hạ, thần, có bản tấu.”
Theo giọng nói của nho quan, vẻ mặt văn võ triều thần đều biến sắc, nhưng rất nhanh sau đó bọn họ đã khôi phục lại trạng thái bình thường, tĩnh tâm lắng nghe.
“Tuyên.”
Âm thanh của Nữ đế vẫn bình tĩnh như trước.
“Bệ hạ, ngày hai mươi lăm tháng tư năm đầu Võ Xương.”
“Phủ Nam Dự quận Trường Bình xảy ra một sự kiện làm cho người ta nghe thấy mà rợn cả người. Cuồng sinh Hứa Thanh Tiêu bởi vì thấy bằng hữu gặp nạn mà đi cầu xin đại Nho Nghiêm Lỗi pháp ngoại khai ân nhưng bị từ chối, sau đó, trên lâu yến phủ Nam Dự, hắn đã giận dữ mắng chửi đại Nho Nghiêm Lỗi, gièm pha Thánh nhân. Hành vi như thế, bất chấp vương pháp, không tuân theo hoàng quyền, bất tuân thánh ý, giống như cầm thú.”
“Thậm chí, bên trong lâu yến, hắn còn đấm đá quyền cước với những người đọc sách khác, lại còn kích động bách tính phủ Nam Dự, ý đồ tạo ra dân biến.”
“Thần, khẩn cầu bệ hạ, dùng tội đại bất kính sung quân biên cương đối với Hứa Thanh Tiêu, lại dùng Văn cung chi lực tước đi tài khí của hắn, lột bỏ công danh của hắn, dùng để răn đe.”
Người mở miệng chính là một vị nho quan thất phẩm minh ý.
Lời lẽ hắn nói sắc bén vô cùng, chỉ ra ba điểm mà thôi nhưng cũng đủ để dồn Hứa Thanh Tiêu vào chỗ chết.
Không tuân hoàng quyền! Bất kính thánh ý! Kích động dân chúng!
Đổi lại là bất kỳ một người nào khác mà nói, bất luận là bị quy cái nào trong ba tội đó thì chỉ sợ rằng đời này sẽ chấm dứt từ đây.
Có thể nói là từng câu từng chữ đều muốn giết người.
À loại ngôn từ này rõ ràng không phải một nho sinh thất phẩm minh ý có thể nói ra được, sau lưng hắn tất nhiên là người của Văn cung Đại Ngụy.
Nhưng họ để cho hắn ta ra mặt mà không phải là do một đại Nho ra mặt, nguyên nhân rất đơn giản, để cho một nho quan bình thường đi trước mở đường, nhìn thử thái độ của Hoàng đế, nếu như thái độ của Hoàng đế là muốn để cho bọn họ tùy ý xử lý vậy thì cứ vậy mà làm.
Còn nếu như Hoàng đế không đồng ý vậy thì các đại Nho sẽ có thể ra mặt nói chuyện. Nếu như vừa mới bắt đầu đã để đại Nho ra sân vậy thì sẽ làm cho cục diện trở nên quá cứng nhắc.
Âm thanh nho quan vang lên.
Bên trong đại điện.
Nữ đế Đại Ngụy nhìn lướt qua đối phương, còn Uyển Nhi thì trình tấu chương lên.
Sau khi tiếp nhận tấu chương, Nữ đế cơ hồ là chỉ nhìn lướt qua thôi rồi sau đó chậm rãi khép lại.
Chuyện này văn võ cả triều đều biết, cũng không cần phải giả vờ như không biết làm gì.
“Việc này, hôm qua trẫm đã biết.”
“Ý của chúng ái khanh thế nào?”
Nữ đế đại Ngụy mở miệng.
Cực kỳ bình tĩnh.
Không có tức giận cũng không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ hỏi các quần thần xem có ý kiến gì hay không.
Theo câu nói này.
Bên trong đám văn quan lập tức có người chậm rãi bước ra.
“Thần, Quân Cơ xử Triệu Nham có cách nghĩ khác.”
Người này bước ra chậm rãi mở miệng.
Nữ đế không nói gì mà chỉ nhìn đối phương.
Người kia cũng lập tức mở miệng nói:
“Việc này hôm qua thần cũng mới biết, chẳng qua thần lại nhận được một ít tin tức khác.”
“Có phần không giống với những gì mà Vương Cảnh Vương đại nhân nói.”
“Người tên Hứa Thanh Tiêu này cũng không phải là ra mặt vì bằng hữu mà là ra mặt thay cho một số dân chúng vô tội.”
“Còn nữa, chuyện giận dữ mắng chửi đại Nho, theo tin tức báo là do đại Nho Nghiêm Lỗi không làm được đến cảnh giới vô tư, đã làm sai trước, đương nhiên tên Hứa Thanh Tiêu này đúng là cuồng vọng thật, đúng là cũng có lỗi, nhưng thần cho rằng trong chuyện này, hai bên đều phạm sai lầm.”
“Về phần kích động dân ý thì lại càng chỉ là lời nói vô căn cứ, đơn giản là do bách tính không hiểu rõ cho nên mới gây ra vụ hiểu lầm mà thôi.”
Quân Cơ xử Triệu Nham mở miệng.
Hắn chủ động đứng ra giải thích dùm Hứa Thanh Tiêu cũng không phải là do hắn muốn che chở Hứa Thanh Tiêu, cũng không phải do ưa thích Hứa Thanh Tiêu.
Nguyên nhân hắn làm vậy rất đơn giản, hắn là võ quan, bản thân hắn vốn đã đối đầu với nho quan.
Chuyện trên triều đình vốn chính là như vậy. Sau khi có các thế lực đảng phái, không cần biết ngươi đúng hay sai, dù sao thứ mà ngươi nói ra thì ta nhất định sẽ đi lỗi bắt, sao có thể để cho ngươi nói thế nào thì như thế ấy được chứ?
Ngươi ghét cũng được, ngươi tức cũng tốt, dù sao thì không thể nào để ngươi quyết định mọi chuyện được.
Chỉ là mấy câu nói trên lại làm cho Vương Cảnh cau mày.
“Triệu đại nhân, việc này có chứng cứ vô cùng xác thực, nho sinh trách cứ đại Nho, sao từ trong miệng ngươi nói ra thì lại thành chuyện nhỏ xíu rồi?”
Ông ta mở miệng, có hơi không vui, chẳng qua ông ta cũng biết đối phương đây là đang gây phiền phức cho mình.