Chương 199: Triều Đình Chi Tranh, Tranh Đấu Kịch Liệt, Ba Ngày Minh Ý, Quyết Định Sinh Tử (6)
“Về phần nói đến thánh ý, Chu thánh có dạy, hy vọng hậu thế sinh ra người tài ba, chẳng lẽ lập ra ý khác thì chính là bất nhân hay sao?”
“Trên đời này, tính đi tính lại thì Chu thánh cũng không phải là thiên hạ đệ nhất Thánh nhân, mà cho dù Thánh nhân có còn tại thế đi chăng nữa thì chắc là ngài cũng càng hy vọng có nhiều người tài xuất hiện hơn.”
“Lời của Tôn nho, lời của Vương Cảnh có phải là đã quá mức cực đoan rồi không?”
Bên trong đại điện, giọng của An quốc công nghe rất bình tĩnh, hóa giải sạch sẽ hết những lời áp đặt của Tôn nho, cũng thay Hứa Thanh Tiêu tẩy sạch tội lỗi.
Các nho quan đều nhíu mày lại, một tên Triệu Nham xông ra làm loạn thì cũng thôi đi, không nghĩ tới đến cả An quốc công cũng làm rối theo, đám võ quan này, quả nhiên là thủ đoạn hèn hạ.
Chỉ là cho dù trong lòng có khó chịu đi chăng nữa thì cũng không thể thể hiện ra ngay trên triều đình, chỉ có thể yên lặng đứng chờ Tôn nho mở miệng.
Một lát sau, giọng Tôn Tĩnh An lại vang lên lần nữa.
“Lời của An quốc công, lão phu có thể hiểu được.”
“Nhưng mà bất luận như thế nào thì chống đối đại Nho, bất kính thánh ý, không tuân theo hoàng quyền ba chuyện này cũng không thể nào thay đổi được.”
Tôn Tĩnh An lại mở miệng một lần nữa, vẫn cắn lấy ba điểm này như cũ, kiên trì công kích Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng An quốc công lại lắc đầu.
“Bất kính thánh ý, câu nói này có hơi quá.”
“Hứa Thanh Tiêu người này cũng là người đọc sách, nếu như thật sự không tuân theo thánh ý, vậy thì sao hắn có thể có thể trở thành người đọc sách được? Làm sao có thể viết ra văn chương tuyệt thế được?”
“Nếu như Tôn đại nhân không thích thì có thể cầu bệ hạ ban cho một đạo thánh chỉ, bảo hắn đến kinh thành, đi đến Văn cung Đại Ngụy rồi thấp hương cho Thánh nhân, đây cũng xem như đang chứng minh bản thân mình.”
“Về phần chống đối đại Nho, thì cứ để cho hắn tự mình đi tạ lỗi, vậy xem như tất cả đều vui vẻ, có thể giữ lại đại tài, cũng có thể biến can qua thành tơ lụa, há chẳng phải vẹn cả đôi đường?”
“Bệ hạ, ý của người như thế nào?”
An Quốc công cười nói.
Có ba nguyên nhân khiến ông ta liên tục nhiều lần nói giúp cho Hứa Thanh Tiêu.
Thứ nhất, Hứa Thanh Tiêu là đại tài, Thiên Cơ đài đã tiết lộ tin tức, Hứa Thanh Tiêu mệnh chưởng binh phạt, có lẽ về sau hắn có thể trở thành võ quan, đây xem như là tạo ra thiện quả.
Thứ hai, xem ra Hoàng đế cũng không hy vọng chuyện này náo loạn quá lớn, đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của riêng ông ta mà thôi.
Thứ ba chính là làm cho đám nho quan này tức chết cũng là chuyện tốt, chuyện bắc phạt mấy năm nay liên tục bị nho quan bóp chết nhiều lần, cảnh tượng vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Cho nên ông ta vẫn luôn duy trì chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Mà chuyện tranh đấu trên triều đình này chính là lấy một chuyện ra, sau đó bày tỏ ý nghĩ của riêng mình, nếu như không thể giải quyết được thì phải kéo dài nó, kéo tới khi nào buộc phải giải quyết thì mới đi giải quyết.
Muốn giải quyết thì cũng đơn giản thôi, ngươi lui một bước, ta lui một bước, vậy là xong chuyện rồi.
An Quốc công cũng không hoàn toàn muốn giải hết tội danh cho Hứa Thanh Tiêu.
Ông ta vừa nói là bảo Hứa Thanh Tiêu đi tạ lỗi, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Đây cũng coi như là không tổn hại mặt mũi Nho gia.
Xem như là đã lui một bước.
Về phần có đồng ý hay không thì còn phải xem ý của Tôn Tĩnh An.
Nữ đế Đại Ngụy không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn về phía Tôn Tĩnh An.
Nếu như ông ta không dị nghị gì vậy thì cứ giải quyết như vậy.
Nếu như ông ta có dị nghị, vậy thì cứ nghe thử coi sao.
Tôn Tĩnh An chậm rãi lắc đầu.
Sau đó nhìn về phía Nữ đế nói:
“Bệ hạ, An Quốc công yêu tài, thần có thể hiểu, cũng rất kính trọng, chỉ là, nếu như tạ lỗi là xong thì còn cần luật pháp làm gì?”
“Nghiêm nho đã bị tức đến bệnh rồi, nếu như lại bảo Hứa Thanh Tiêu đến há chẳng phải là làm cho bệnh tình của ông ta nặng thêm hay sao?”
“Thần cho rằng, nên dùng nghiêm pháp để trị người này, sung quân biên cương thì có vẻ là có hơi tàn khốc, nể tình hắn là đại tài, nên tước đoạt công danh của hắn, nhốt vào ngục mười năm.”
“Bệ hạ cảm thấy thế nào?”
Tôn Tĩnh an mở miệng, ông ta suy nghĩ một phen, cũng coi là lui bước.
Về phần biện pháp giải quyết của An Quốc công, muốn đại khái cho qua, tất nhiên là không được.
Hứa Thanh Tiêu nhất định phải nhận trừng phạt, hơn nữa lại còn phải là loại trừng phạt cực kỳ nghiêm trọng.
Chỉ là khi nghe xong lời này.
An Quốc công lại lần nữa lên tiếng:
“Chỉ là một chuyện hiểu lầm, cần gì phải làm to ra như thế.”
“Tôn nho ngài cảm thấy cần phải như vậy sao?”
“Sau khi bắc phạt, nhân tài Đại Ngụy vốn đã thiếu thốn, chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn thì lẽ ra nên được khoan dung mới phải.”
An Quốc công nói như thế.
Nhưng Tôn Tĩnh an lại chậm rãi nói.
“An Quốc công cả đời chinh chiến, lão phu bội phục, nhưng chuyện của văn nhân, An Quốc công vẫn không nên nhúng tay thì hơn, không tuân theo Thánh nhân, đối với chúng ta mà nói là một chuyện rất lớn, cũng không phải là một việc nhỏ như quốc công nói.”
Tôn Tĩnh An không muốn cãi tiếp với An Quốc công nữa.
Ông ta nói rất quyết tuyệt, thậm chí trong lời nói còn mang theo ý khác nữa.
Giọng nói vang lên.
An Quốc công cũng không khỏi cười lạnh.
“Trên triều đình thì chính là chuyện của triều đình, sao lại phân ra văn nhân hay là không văn nhân?”
“Bệ hạ, lão thần cho rằng, nghiêm pháp quá tàn khốc, thực sự bất lợi cho sự phát triển của Đại Ngụy, lão thần đề nghị, mở lượng khoan hồng, lấy dạy bảo làm chủ, trừng trị làm phụ.”
An Quốc công mở miệng.
Nếu như đã không muốn nói chuyện đàng hoàng vậy thì cứ đối đầu trực tiếp đi.
Dù sao thắng hay thua ta cũng không thòi gì.
“Bệ hạ, việc này có liên quan đến văn nhân trong thiên hạ, nếu không nghiêm trị, khó làm an lòng văn nhân trong thiên hạ.”
“Mong bệ hạ minh giám!”
“Nghiêm trị Hứa Thanh Tiêu.”
Tôn Tĩnh An ngay tức khắc mở miệng, ngay sau đó ông ta quỳ trên mặt đất, cúi đầu hướng về phía Nữ đế, thái độ rất kiên quyết.
Ngay tức khắc, cơ hồ có cả một nửa số nho quan bước ra khỏi hàng, quỳ trên mặt đất lớn tiếng nói:
“Mong bệ hạ minh giám.”
Bọn họ cùng nhau mở miệng, khẩn cầu Nữ đế hạ lệnh.
Về phần một nửa số còn lại không bước ra khỏi hàng cũng không phải là bọn họ ủng hộ Hứa Thanh Tiêu mà là theo quy cũ trên triều, bất cứ chuyện gì cũng không thể dốc hết toàn bộ lực lượng, lỡ như có chọc đến phiền phức gì đó thì cũng còn có người có thể ở lại.
Không đến mức bị diệt toàn quân.
“Bệ hạ, văn nhân trong thiên hạ không phải ai cũng là môn đồ của Chu thánh, hơn nữa Hứa Thanh Tiêu cũng không phạm phải sai lầm lớn gì, nếu như cứ nghiêm trị như vậy vậy thì sẽ làm tổn thương trái tim của văn nhân trong thiên hạ. Đại Ngụy hiện nay cầu hiền như khát, thời kì đặc biệt phải dùng cách đối xử đặc biệt.”
“Khẩn cầu bệ hạ pháp ngoại khai ân, giơ cao đánh khẽ.”