Chương 200: Hai triệu
Mưa to gió lớn kéo đến, trút lên ngọn lửa, làm cho ngọn lửa đang hừng hực cháy lắng lại.
-Ồ, có hai thứ à.
Lý Ngang nhìn Lỗ Quý có chút kinh ngạc, tiện tay lấy thiết bị nổ đơn giản IED từ trên thanh ba lô ra, quan sát căn phòng một chút, đi thẳng đến góc tường bắt đầu chôn.
Đáy lòng Lỗ Quý dâng lên một tia lo lắng:
-Cậu định làm gì?!
-Nổ nơi này.
Lý Ngang bình tĩnh hét lên:
-Căn phòng này là căn phòng nguy hiểm, các ông ở trong đó nhiều không an toàn, vẫn nên làm nổ nó mới tốt.
-Cậu!
Lỗ Quý sắc mặt tái xanh, hét lên:
-Mất trí! Lẽ nào cậu không sợ chính phủ truy trách nhiệm sao? Cậu cho rằng cậu có thể trốn thoát sau khi hại chúng tôi sao?
-Mất trí?
Lý Ngang chôn thuốc nổ, không thèm ngẩng đầu lên nói:
-Chỉ sợ các ông mới có bệnh ...
Hắn đứng thẳng dậy, bất động nhìn dân làng qua khung cửa sổ do con quái vật vừa đập ra, khẽ nói:
-Những con lợn ở thôn này béo quá rồi.
Lợn quá béo.
Một câu nói đơn giản đột nhiên thay đổi biểu cảm của ba cha con Lỗ Quý, và nhiều người dân làng dường như cũng nhận ra điều gì đó, mặt họ tái nhợt như tờ giấy và không nói nên lời.
Lý Ngang bình tĩnh chôn tất cả thiết bị nổ, lùi lại mấy bước, không để ý tới lời van xin thương xót của dân làng, trực tiếp ấn nút.
Bùm!
Ngọn lửa bùng lên bầu trời, dù là có trận pháp ngăn chặn hầu hết các sóng xung kích và cứu tất cả thôn dân, thì toàn bộ ngôi biệt thự cũng đã sụp đổ gần một nửa.
Lỗ Quý cảm nhận rõ sự nghiêng và đổ sập của ngôi nhà khiến tế đàn trên gác xép bị nghiêng và sai vị trí.
Pháp lực trận pháp cung cấp lúc đứt lúc nối, rào cản vô hình bao phủ xung quanh ngôi nhà giống như một màn hình TV cũ với tín hiệu không tốt, như ẩn như hiện, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
-Tên điên này!
Lỗ Quý hai mắt đỏ hoe, cánh tay gầy guộc nắm chặt cây trượng, nhìn lý Ngang không nhanh không chậm bước vào nhà, gầm thét lên:
-Thôn Độ Sinh với cậu không oán không thù, sao cậu phải dồn chúng tôi đến chỗ chết?!
Lý Ngang lắc đầu, nâng cột đèn đường lên, chỉ vào Lỗ Quý trên tầng hai:
-Hàn Vương ta một đời hành sự, hà tất phải giải thích với ông.
Chưa kịp dứt lời, ngọn đèn đường đã bị Lý Ngang ném ra như lao.
Đầu cột đèn giập vỡ thành từng mảnh sắt, giống như một lưỡi dao, xé rách không khí chắn phía trước, hướng về phía Lỗ Quý.
Quá hoảng sợ, Lỗ Mậu Điền và Lỗ Mậu Tài chưa kịp phản ứng gì, Lỗ Quý hai tay cầm cây trượng rồi đập xuống phía dưới sàn nhà.
Gió mạnh do pháp lực phát động hình thành, phóng ra ngoài theo trung tâm cây trượng dài, may không nghiêng không lệch về phía cây đèn đường.
Hơi lệch hướng đi phía trước của cột kim loại, khiến nó đập vào bức tường phía sau ba người.
Loong coong.
Đoạn phía trước cột đèn đường cắm sâu vào tường bê tông như trường thương, phần đuôi vẫn đang không ngừng chấn động, tạo tiếng động lớn.
Đá sỏi bắn tung tóe phía sau lưng Lỗ Quý, khiến lão già hom hem xém chút ngã lảo đảo.
Không đợi ông ta đứng thẳng người dậy, hai chân Lý Ngang hơi cong, đột ngột nhảy lên, móc bàn tay vào lan can cầu thang, xoay người lên tầng hai.
Hai chân hắn đạp tới đạp lui trên tường, động tác mau lẹ lao tới trước mặt Lỗ Quý, quát lên một tiếng:
-Hãy lĩnh thiết quyền của tôi.
Rồi đấm mạnh vào mặt ông ta.
Lỗ Quý dù sao cũng đã già yếu, miễn cưỡng vung cây trượng gỗ, triệu hồi một luồng gió mạnh để chặn hắn lại trước khi nắm đấm đập vào đầu ông ta.
Cơ thể Lý Ngang đột ngột dừng, thu nắm đấm lại, tránh cơn gió thổi bén như lưỡi dao sắc.
Lật tay lấy ra khẩu súng lục giảm thanh từ thanh ba lô ra, bắn hai phát vào đầu gối Lỗ Quý.
Lỗ Quý chỉ cảm thấy hai chân đau nhói, ngã xuống đất rú lên thảm thiết.
Lý Ngang không hấp tấp tiến lại gần, mà đứng yên rồi bắn thêm hai phát vào vai Lỗ Quý.
Sau khi phế bỏ tứ chi của ông ta xong, mới thản nhiên kéo cột đèn đường ra khỏi tường và đẩy cây trượng gỗ dài trong tay Lỗ Quý đi..
-Cậu…
Lỗ Quý co quắp nằm trên mặt đất, khó nhọc ngẩng đầu lên, hận thù nhìn Lý Ngang:
-Không phải cậu nói dùng nắm đấm sao? Sao lại dùng súng bắn?
-Không hiểu sao, tên của cây súng này là “thiết quyền”.
Lý Ngang cười ha ha, vẫy khẩu súng lục giảm thanh trong tay:
-Do dự thì sẽ bại trận, quyền pháp của tôi là bất khả chiến bại.
-Cậu...
Lỗ Quý sắc mắt đỏ bừng lên:
-Vô sỉ!
-Ông lại chửi? Miệng nhỏ bôi mật à?
Lý Ngang dùng lời lẽ chính nghĩa để khiển trách:
-Nhân lúc bây giờ ông vẫn có thể nói chuyện, ông có thể nói nhiều hơn chút.
Rõ ràng lời đe dọa của Lý Ngang khá hiệu quả, Lỗ Quý ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ cay độc nhìn hắn.
Lý Ngang cũng không nói chuyện dông dài với ông ta, giơ cây đèn đường lên, dùng đầu nhọn kim loại làm nổ tung cây cột, lơ lửng trên người Lỗ Quý.
Dường như đang tìm kiếm nơi để ra tay.
-Đợi đã!
Con trai cả của Lỗ Quý Lỗ Mậu Điền kêu lên, sau khi thu hút sự chú ý của Lý Ngang, hắn ta lắp bắp:
-Anh ... anh chính là người mà tên môi giới tình báo đó tìm đến phải không?
-…
Lý Ngang nheo mắt lại, không trả lời.
Sự im lặng của hắn đã làm tăng sự tự tin của Lỗ Mậu Điền lên rất nhiều, sau đó thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói:
-Đúng rồi, chắc chắn là anh, anh chính là ‘loại người đó’.
Thấy thái độ trầm mặc của Lý Ngang, Lỗ Mậu Điền nói tiếp:
-Tôi là người thuê anh, nhớ không? Năm trăm nghìn, thuê anh đến để giải quyết vụ việc siêu nhiên ở đây.
-Nếu anh không hài lòng với mức thù lao, tôi vẫn có thể tăng giá.
-Một triệu, thế nào?
Lý Ngang nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, buông lỏng cây đèn đường trong tay, mũi nhọn miếng sắt đâm thẳng vào lưng Lỗ Quý, khiến ông ta gào lên thảm thiết.
-Hai triệu!