Chương 201: Bóng ma nữ
Lỗ Mậu Điển vội vàng nói:
-Trong tủ bảo hiểm trên tầng!
Nếu anh muốn nhiều hơn, tôi có thể lấy ra thêm ba triệu vốn lưu động trong vòng một tuần!
Ồ, không hổ là ông chủ của một công ty xây dựng, lời nói của hắn ta thật xa hoa.
-Tôi nghĩ, anh hiểu lầm cái gì rồi.
Lý Ngang lắc đầu nói:
-Tôi là sát thủ có tu dưỡng nghề nghiệp, đã nói phải giải quyết chuyện siêu nhiên, thì phải giải quyết sự việc siêu nhiên.
Lỗ Mậu Điển trên trán nổi gân xanh, khóe môi rung lên, vẫn cố nén tức giận, khách khí nói:
-…vậy, anh có thể đi tìm con quỷ đó?
-Đuổi theo chúng tôi đánh làm gì!
Lý Ngang cười một tiếng:
-Không phải tôi nói với anh sao, lợn ở thôn này, béo quá rồi.
Ngay khi hắn đào xong mộ trở về làng, Lỗ Mậu Tài và những người khác đã bắt cóc Vệ Lăng Lam không có kết quả, nhưng thay vào đó lại khiêng Thạch Khang Kiện về.
Thời gian đó, bức màn mưa bao phủ trên thôn Độ Sinh tiếp tục suy yếu đi, và chức năng phát hiện linh thức của mắt mèo đã có tín hiệu lại.
Trong toàn thôn, có hai nơi năng lượng dao động mạnh nhất.
Một là nhà của trưởng thôn Lỗ Quý có trận pháp tế đàn, hai là chuồng lợn của một số hộ dân nào đó.
Lý Ngang tiện tay tháo cột đèn bên vệ đường, đi vào chuồng lợn lâu ngày không được dọn dẹp, dùng cột đèn đường để xua đuổi lũ lợn béo tốt đi và đào đống bùn cực sâu cực dày trong góc chuồng lợn.
Bên trong đống bùn có rất nhiều mảnh xương nhỏ vụn, và rất nhiều sợi tóc dính da đầu.
Sợi tóc đen, dài.
.....
Lúc này, Lý Ngang chậm rãi dời tầm mắt xuống tầng một.
Cùng với sự phá hủy của trận pháp tế đàn, bức màn mưa bao phủ trên bầu trời thôn Độ Sinh cũng dần yếu đi và ngừng hẳn,
Một bóng ma với mái tóc bù xù và đi bằng bốn chân không biết từ lúc nào xuất hiện bên ngoài cánh cửa bị hỏng của ngôi biệt thự.
Nó, hoặc có thể nói là cô ta.
Mặc một chiếc váy màu vàng lông ngỗng xộc xệch ướt sũng thấm đầy bùn, khuôn mặt lấm lem đầy lá cây và tro bụi bị mái tóc dơ dáy bẩn thỉu che lấp, không thấy rõ tướng mạo.
Nhưng từ làn da trắng nhợt như tuyết và dáng người dưới chiếc váy rách có thể đoán rằng, cô ta khi còn sống hẳn là một thiếu nữ điềm tĩnh và thanh nhã.
-Lộp bộp lộp bộp…
Chân tay cô ta vặn vẹo như nhện, cứ như vậy nằm ngoài cửa, nhìn chằm chằm những thôn dân trong biệt thự với ánh mắt vô cùng cay đắng.
-Chào buổi tối nha.
Lý Ngang huýt sáo chào hỏi con quái vật ngoài cửa, không hề có ý định tấn công hay phòng thủ.
Còn con quỷ dường như cũng ý thức được chính Lý Ngang vì nó đã phá vỡ vòng che chắn của thôn Độ Sinh.
Chỉ ngây ngô nằm tại chỗ, chờ Lý Ngang đưa ra phán quyết.
Dân làng co rúm lại trong góc, nhìn Lý Ngang đưa tay nắm lấy phần gáy của Lỗ Quý và nhấc bổng vị trưởng thôn đức cao vọng trọng lên không trung như một con chó.
Lý Ngang xoay người nhảy xuống tầng một, đi thẳng đến một gian phòng nhỏ phía sau phòng khách.
Hắn đứng trong phòng quét một vòng, sàn của căn phòng này đều được làm bằng gỗ, có bày đầy đủ mọi thứ mấy bàn mạt chược tự động, điều hoà, quạt và ghế sofa, sàn nhà thì đều làm bằng gỗ.
-Đây là nơi các ông 'chơi bài' phải không?
Lý Ngang xách Lỗ Quý lên, thản nhiên hỏi:
-Nhìn khá là cao cấp nhỉ.
Đầu gối và vai Lỗ Quý vẫn còn đang rỉ máu, dường như ông ta nhận ra đối phương sẽ không buông tha cho mình, nhưng lại im lặng không nói gì.
Lý Ngang đứng trên sàn gỗ và nhảy lên tại chỗ mấy lần.
Cảm giác lên đến 8 điểm cho phép hắn ta cảm nhận rõ ràng rằng dưới tấm sàn gỗ nào đó trong căn phòng này trống rỗng.
Lý Ngang một cước đá văng bàn mạt chược ở góc trong cùng.
Chiếc bàn mạt chược nặng nề bay ra và rơi xuống đất, để lộ ra một sàn gỗ hình vuông với một tay cầm vòng đồng bên dưới.
-A, là chỗ này sao?
Lý Ngang mỉm cười, dùng mũi chân móc lấy chiếc tay cầm hình khuyên bằng đồng, nhẹ nhàng vầy lên một cái, cánh cửa gỗ được mở ra.
Sau khi cánh cửa bằng gỗ được mở ra, lộ ra một bậc thang rộng rãi dẫn đến tầng hầm.
Lý Ngang bước xuống các bậc thang và vào một tầng hầm rộng rãi, hắn tiện tay sờ lên tường và nhấn nút bật đèn.
Đèn sáng lên.
Đây là một tầng hầm chiếm diện tích khá lớn, với sàn và tường được phủ bằng gốm sứ trắng tinh.
Trên ba mặt bức tường đều dán những tấm đệm dày,
Trên bức tường gần trần nhà, có bốn chiếc đinh sắt dày và dài cắm vào, mỗi chiếc đinh sắt được nối với một sợi xích sắt, cuối sợi xích sắt là một bộ xiềng xích.
Một cặp còng tay và một cặp còng chân.
Và dưới những dây xiềng xích, có bày một số tấm đệm lớn, được khâu lại với nhau.
Nhìn qua, nơi đây giống như một ngôi nhà an toàn được bệnh viện tâm thần sử dụng để giam giữ những bệnh nhân có xu hướng tự làm hại bản thân.
Lý Ngang dùng cột đèn đường khêu một bộ xiềng xích lên, nhìn vết máu khô còn sót lại bên trong bộ xiềng xích, cười cười.
Hắn bước đến trung tâm của tầng hầm, ở đó có bày một giá treo TV bằng gỗ.
Có một chiếc TV phía trên kệ, và nhiều đĩa CD được đặt ở hai bên kệ - những cái đĩa đó đều là cá nhân quay riêng và không có nhãn.
Lỗ Quý mặt xám như tro, nhìn những ngón tay của Lý Ngang quét qua những chiếc đĩa, một cái, hai cái, ba cái...
Lý Ngang lặng lẽ đứng thẳng người, hít sâu một hơi, xoay người rời khỏi tầng hầm, và đi lên trên.
Trong biệt thự, bóng ma giống như con nhện vẫn nằm tại chỗ,
Còn hai anh em Lỗ Mậu Tài và Lỗ Mậu Điền trên trán lấm tấm mồ hôi, ôm lấy cây trượng gỗ, co ro ngồi trong góc phòng khách trên tầng hai.
Nhìn thấy Lý Ngang quay trở lại, Lỗ Mậu Điền bóp lấy cuống họng hét lên:
-Không được qua đây, không được qua đây! Anh muốn tiền sao? Tất cả tiền của tôi đều có thể cho anh!
-Chỉ cần anh thả tôi ra, không, kể cả giao tôi cho chính quyền xét xử cũng được!
-Tha cho tôi đi, cầu xin anh ...