Chương 207: Văn Cung Chiêu Văn, Lập Tượng Cho Hứa Thanh Tiêu, Ám Độ Trần Thương (1)
(Ám Độ Trần Thương nghĩa là “Ngầm vượt con đường Trần Thương”. Đây là mưu kế phát xuất từ một câu chuyện lịch sử thời Hán Sở Tranh Hùng trong lịch sử Trung Hoa. Nó như một kế hoạch tấn công bất ngờ mà kẻ địch không thể ngờ tới được.)
Hứa Thanh Tiêu đã kết hận với Chu thánh nhất mạch, tượng thánh tự hủy, đây là tai họa, bao nhiêu nho sinh ở bên ngoài khóc lóc, hận mình vô năng, hại tượng thánh bị cuồng sinh hủy.
Thù này sâu như biển, vốn còn muốn chờ Hứa Thanh Tiêu vào kinh mới đi gây chuyện với Hứa Thanh Tiêu.
Lại chưa từng nghĩ tới, Hứa Thanh Tiêu lại được thiên địa tán thành, lần này xem như làm rối loạn trận tuyến của bọn họ.
Dù sao thì như vậy nghĩa là Hứa Thanh Tiêu thuận theo ý trời, bọn họ làm sao nhắm vào?
"Đúng vậy, Chính Minh đại nho, hiện giờ trong văn đàn lại càng có người nghi ngờ, cho rằng ngày này của năm trăm năm sau, Đại Ngụy lại xuất hiện một vị thánh nhân, nghe nói Hứa Thanh Tiêu nhập học mới chỉ hơn một tháng."
"Bây giờ ở bên ngoài, đều nói hắn là thánh nhân chuyển thế.”
"Nhập học chỉ hơn một tháng mà đã có thất phẩm minh ý, tốc độ này quả thực quá nhanh, nếu không phải Nho đạo không có dị thuật, nếu không ta cũng phải hoài nghi hắn tu luyện dị thuật."
Chúng nho sinh bàn luận, nói ra lo lắng của bản thân.
Nhưng mà trên thủ tọa của cung điện, Chính Minh đại nho lắc đầu nói.
"Không phải, không phải."
Giọng nói vang lên, mọi người an tĩnh lại, nghe ông ta chậm rãi mở miệng.
"Ta đã cùng mấy vị tiền bối thương lượng chuyện này, cũng rút ra kết luận phù hợp, bây giờ ta sẽ giải đáp từng điều."
"Như ta đã nói lúc trước, Hứa Thanh Tiêu minh ý lại còn lập ngôn, việc này là chuyện tốt, nhưng hắn đã minh sai ý, lập sai ngôn, đây mới là vấn đề."
"Các ngươi cho rằng được thiên địa gia trì, thì chính là đại biểu cho thiên địa sao? Vậy ta cũng là thiên địa đại nho, có phải cũng đại biểu cho thiên địa rồi hay không?”
"Người không phải thánh hiền, làm sao ta có thể thoát ly khỏi điều đó, ta không phải thánh nhân, cũng có chuyện phạm sai lầm, Hứa Thanh Tiêu hắn cũng không phải thánh nhân, tất nhiên cũng sẽ làm sai."
"Hắn là đại tài, điểm này không thể phủ nhận, ta cũng rất tán thưởng tài hoa của hắn, nhưng lập ý không giống vậy, huống hồ là lập ngôn, chắc chắn sẽ trái ngược với Chu Thánh nhất mạch."
"Mà chúng ta, cũng không phải là muốn đẩy hắn vào chỗ chết, mà là muốn giáo hóa hắn, muốn cho hắn biết được, minh ý của hắn, là sai, lập ngôn của hắn, là sai."
Chính Minh đại nho lên tiếng, giọng nói của ông ta bình tĩnh, giải thích việc trước mắt Chu thánh nhất mạch cần phải làm là gì, làm như thế nào.
Lời này vừa nói, tất cả Nho sinh đều tỉnh ngộ.
Đúng vậy, trong khi Hứa Thanh Tiêu minh ý, mọi người đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó là có chút không phục.
Sau đó có một vị đại nhân vật chân chính mở miệng, nhận định Hứa Thanh Tiêu là đại địch của Chu Thánh nhất mạch.
Nhưng vị đại nhân vật thần long này không thấy mặt mũi, ông ta cao cao tại thượng, như ngồi trên mây, chướng mắt Hứa Thanh Tiêu tất nhiên là chuyện bình thường.
Nhưng vấn đề là, mọi người vẫn có chút khó hiểu, có chút hoang mang, nhất là chuyện sau đó, sau khi Hứa Thanh Tiêu lập ngôn, có mọi dị tượng gia trì, càng được thiên địa tán thành.
Lần này làm cho mọi người trầm mặc, được thiên địa tán thành, cũng có nghĩa là mình không thể răn dạy Hứa Thanh Tiêu bất tôn thiên ý, ngỗ nghịch thánh nhân.
Dù sao trời lớn hơn thánh, dùng cách khác mà nói, tất cả mọi chuyện của Hứa Thanh Tiêu, đều là chuyện hợp tình hợp lý.
Mà Chính Minh đại nho vừa rồi nói, hoàn toàn hướng cho mọi người một ý nghĩ mới.
Đúng vậy, Hứa Thanh Tiêu ngươi được trời đất tán thành, chúng ta thừa nhận, thừa nhận ngươi đích thật là đại tài, thừa nhận ngươi là người đọc sách, cũng thừa nhận địa vị của ngươi.
Nhưng điều này không có nghĩa là, ta thừa nhận lập ý của ngươi là đúng, thừa nhận lập ngôn của ngươi là đúng.
Cũng giống như Phật môn và Đạo môn, tranh đấu bao nhiêu năm? Ngươi có thể nói Phật môn là đúng hay sao? Nhưng ngươi cũng không thể nói Phật môn là sai được.
Chỉ có thể nói suy nghĩ của ngươi là đúng, nhưng hướng của ngươi là sai, hoặc một số điều của ngươi có vấn đề, không thích hợp cho văn nhân trong thiên hạ, như vậy mới có điểm để mọi người tranh luận.
Vừa có thể tranh, vậy thì mọi thứ mới có thể phát triển, Nho đạo bọn họ am hiểu nhất là cái gì? Không phải là tranh cãi sao? Nếu không phải Phật pháp có chút kỳ lạ cổ quái, mấy năm trước, đạo Phật chi tranh bọn họ đều có thể đi tham dự một chút rồi.
"Minh ý của chúng ta."
Mọi người nhao nhao gật đầu, xem như hiểu rõ.
Tất cả mọi người ở đây đều là trên thất phẩm, đã minh ý, minh Chu thánh ý, cho nên bọn họ cuồng nhiệt sùng bái đối với Chu thánh, không chỉ là bọn họ.
Người đọc sách trong thiên hạ tôn trọng Chu thánh bao nhiêu? Có bao nhiêu người đọc sách tôn sùng Chu thánh là chân thần duy nhất trong lòng? Hơn nữa Nho đạo chính là như vậy, chỉ cần sau khi minh ý.
Như vậy coi như là triệt để minh ngộ, thề chết đi theo Chu thánh, không cách nào lay động, nếu lay động, vậy chứng minh ngươi vốn không hiểu được Chu thánh chi ý, mà ngươi sẽ phải tu hành lại một lần nữa.
Nghe được mọi người trả lời, khuôn mặt Chính Minh đại nho vô cùng bình tĩnh, sau đó tiếp tục nói.
"Về phần thuyết dị tượng, thuyết kỳ tài trời ban.”
"Ta là thiên địa đại nho, ba tuổi biết chữ, năm tuổi làm thơ, mười tuổi nhập Nho đạo thập phẩm, trong vòng nửa năm bước vào cửu phẩm, trong vòng một năm bước vào bát phẩm, cùng năm minh ý."
"Sáu mươi năm trước, ta chứng thiên địa đại nho, cũng có dị tượng, hoa rơi đầy trời, thánh hiền tụng kinh, dị tượng lần này, của Hứa Thanh Tiêu có kém hơn không?"
Ông ta chậm rãi mở miệng, hỏi thăm mọi người.
"Hứa Thanh Tiêu đích thực đại tài, nhưng ta cho rằng, hắn không thành thánh, trong vòng năm trăm năm, trong thiên địa này tuyệt không có thánh nhân, chờ đến cảnh giới của ta, có lẽ sẽ có thể hiểu được."
Ông ta rất chắc chắn, ngữ khí cực kỳ chắc chắn.
Lời này vừa nói, mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đúng vậy, vị Chính Minh đại nho trước mắt này, đặt vào vị trí mấy chục năm trước cũng đã là tài chấn cổ bộc kim.
Cũng được ca ngợi là kỳ tài thiên cổ, thậm chí không chỉ nói vị thiên địa đại nho này, bảy vị đại nho ngồi ở phía trước, người nào không phải thiên tài trong thiên tài?
Khi bọn họ còn trẻ, phong quang như thế nào? Một tờ giấy định sơn hà, văn chương nặng ngàn cân.
Có thể trở thành đại nho, không có ai kém, mỗi một người đều có thể viết sách, thậm chí có mấy người, được văn nhân thiên hạ kính ngưỡng.
Cũng giống như đại nho Nghiêm Lỗi, ông ta viết pháp nghiêm trị quốc sách, cũng là tuyệt thế văn chương, chẳng qua đó là chuyện hơn ba mươi năm trước.
Chỉ có điều mọi người thích quên quá khứ.
Thấy mọi người không nói, đại nho Chính Minh tiếp tục mở miệng nói.
“Thứ gọi là dị tượng, vốn chính do tư chất, tư chất càng tốt, dị tượng càng mạnh, Hứa Thanh Tiêu có đại tài, như ta vừa nói, cái này không thể không thừa nhận, nhưng có thể thành tựu đại nho giả, thì cũng có chỗ không tầm thường, Hứa Thanh Tiêu hắn là đại tài, có lẽ sẽ ưu việt hơn chúng ta rồi."