Chương 211: Mãnh độc
Đã qua 24 giờ rồi, lò rèn chế tạo chắc là đã chế tạo ra món trang bị tốt rồi.
Lý Ngang đi sang một bên, cầm hộp ma thuật từ trên giá sách xuống, ấn nút mở công xưởng luyện kim.
Bên trong công xưởng, lò rèn chế tạo phong cách steampunk đã không còn rung chuyển nữa, hắn mở một ngăn kéo kim loại kéo dài bên dưới phễu hình thang.
Trong ngăn kéo, lặng lẽ đặt một thanh đoản đao đơn giản đen như mực.
[Tên: Mãnh Độc]
[Loại hình: Vũ khí ]
[Phẩm chất: Hiếm]
[Lực công kích: Trung]
[Hiệu quả đặc biệt: Chứa độc tố không rõ. Khi lưỡi dao làm sinh vật tổn thương có thể khiến sinh vật đó nhiễm một loại virus mà con người đã biết thông qua niêm mạc và các chất lỏng trong cơ thể. Chủng loại virus ngẫu nhiên, mỗi phút thay đổi một lần, có thể được xếp chồng lên cùng một cá thể]
[Điều kiện trang bị: Thuộc tính nhanh nhẹ lớn hơn hoặc bằng 6]
[Lưu ý: Ngươi có đủ dũng khí gánh chịu cái giá để vung nó lên không?]
-...
Lý Ngang không vội lấy con dao ngắn trong lò rèn chế tạo ra ngay mà thay vào đó, hắn mau chóng đổi sang bộ quần áo bảo hộ chống hóa chất nặng lấy được từ Tamar Riadi.
Sau đó lấy hai tấm màn nhựa tiệt trùng, chia toàn bộ xưởng luyện kim thành ba phòng.
Trong phòng thứ hai, hắn dựng một không gian để tắm gội khử trùng tạm thời và một chỗ lọc không khí.
Khi đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn mới bước vào chỗ lò rèn chế tạo ở phòng thứ nhất.
Hắn lấy dao quân dụng của Thụy Sĩ ra, dùng cái kẹp bên trong dao, kẹp thanh đoản đao kia ra cẩn thận từng li từng tí một, bỏ vào trong một hộp nhựa trong suốt.
Việc phòng ngừa vô cùng nghiêm ngặt như thế này là vô cùng quan trọng, nếu được, Lý Ngang thậm chí còn có thể biến xưởng luyện kim này thành một phòng thí nghiệm an toàn sinh học cấp 4 cao cấp nhất.
Thông qua găng tay hoàn toàn kín khí, hắn bắt đầu tiến hành thao tác với cái chuôi đao này.
Trong phần mô tả của trang bị này có nói là sẽ làm sinh vật tổn thương bị lây nhiễm một loại virus ngẫu nhiên mà con người đã biết.
Đã biết.
Đã biết virus sởi có một quy trình điều trị hoàn chỉnh và virus quai bị.
Virus Ebola cùng virus Marburg có khả năng lây nhiễm cao và nguy hiểm cũng đã biết rồi.
Cả các loại virus cổ đại chỉ tồn tại trong một số ít các phòng thí nghiệm an toàn sinh học hàng đầu cũng được tính là đã biết rồi!
Có trời mới biết nó có cho ra loại virus đặc biệt nguy hiểm nào hay không, mà những virus này nếu như chồng chéo lên nhau thì có thể sinh ra loại biến dị gì.
Nếu bất cẩn, thanh đoản đao này có thể trở thành một sinh vật nguy hiểm kinh khủng khiếp.
Lỡ như nó thật sự phát tán chất độc đi khắp thế giới, xác chết vất vưởng khắp nơi, Lý Ngang có thể sẽ trở thành một tội nhân ngàn đời.
Nhờ có cái kẹp, Lý Ngang đã có thể đưa cái hộp nhựa bịt kín chứa[Mãnh Độc]lên trên bàn làm việc, dùng ánh đèn để xem xét chi tiết.
Đây là một thanh đao có bề ngoài xấu xí, dài khoảng 110 centimet, lưỡi đao và chuôi đao đều đen nhánh, sống đao mỏng, thân đao thon dài có lốm đốm màu xanh lục trông giống như cây, có vài phần giống với Miêu Đao thời cổ xưa.
Sau khi lật xem một lúc, Lý Ngang mở hộp nhựa ra, rất cẩn thận cầm vào chuôi đao.
Chuôi đao được bọc một lớp lông đen mỏng, nhưng khi cầm vào tay lại không cảm thấy mềm.
-Trọng lượng phù hợp, lưỡi đao sắc bén, thân đao cứng hơn so với tưởng tượng, đúng là từ móng tay Hắc Cương làm ra.
Lý Ngang chậm rãi vung đao, cảm giác tiếp xúc cũng không tồi, so với [Côn thép] thì còn dễ cầm nắm hơn nhiều.
Tuy nhiên, điểm mạnh của [Mãnh Độc] lại nằm ở chỗ các loại virus rất bí ẩn và khó đoán, trong thời gian ngắn chiến đấu với cường độ cao, lực sát thương gây ra cũng không trực tiếp được như [Côn thép].
Hơn nữa, tác dụng phụ của [Mãnh Độc] cũng chẳng kém gì khả năng gây sát thương của nó, e rằng chỉ khi ở trong kịch bản cô lập và không cần để ý đến hậu quả khi sử dụng thì mới có chỗ cho nó phát huy.
Lý Ngang hơi nuối tiếc cất thanh đoản đao vào trong cột ba lô.
Hắn xoay người, mặc quần áo bảo hộ chống hóa chất nặng đi vào phòng thứ hai rồi tự thực hiện toàn bộ quá trình khử trùng và làm sạch.
Mặc dù trên miêu tả có nói thanh đao phải thông qua niêm mạc hở và chất dịch trong cơ thể mới có thể truyền virus, nhưng quá trình phòng hộ này thì vẫn phải làm.
Lý Ngang đi ra khỏi hộp ma thuật đang tạm thời bị cải tạo thành phòng thí nghiệm an toàn sinh học, bảo Sài Thúy Kiều đang nằm chơi điện thoại trên sô pha
lấy hộp chữa trị cỡ lớn ở dưới kệ TV, mang ra mấy bộ dụng cụ thử máu.
-Anh muốn làm gì?
Sài Thúy Kiều tuy nằm im trên ghế sô pha, nhưng lại kéo dài cánh tay mảnh khảnh giấu trong tay áo ra đến mấy mét, cầm lấy bộ dụng cụ thử máu đưa cho Lý Ngang.
Cô nhìn Lý Ngang nắm chặt tay trái thành nắm đấm, dùng bông ngoáy tai chậm rãi bôi lên khuỷu tay, tò mò hỏi:
-Tự rút máu của chính mình sao?
-Ừ.
Lý Ngang gật đầu, tự lấy mấy ống máu của bản thân.
Lý Ngang cực kì am hiểu chuyện lấy máu, bởi vì thế nên trước đây khi ở trong cô nhi viện cơ thể hắn rất gầy gò.
Khi rảnh không có chuyện gì làm, hắn có thể tự rút máu của chính mình để làm thành đậu phụ máu, tự nấu một nồi lẩu để ăn.
Không nói đến quá khứ huy hoàng ngày xưa nữa, sau khi lấy máu xong, Lý Ngang mang loại bùn có màu giống da người bọc quanh ống máu thử.