Chương 217: Thần Khí An Quốc, Áo Gấm Về Làng, Xuất Phát Đi Kinh Thành (5)
Nếu như nuôi cực béo, vậy thì coi như thăng cấp đại lễ bao dùng, cách một đoạn thời gian lấy chút tiền, cách một đoạn thời gian lấy chút tiền đi, rất thoải mái.
Chỉ sợ có một số hoàng đế, nhầm lẫn giữa chuyện thăng cấp đại lễ bao thành tân thủ đại lễ bao, một đao làm thịt.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không hoảng hốt.
Hắn không phải là trung thần, cũng không phải gian thần, mà là năng thần.
Có thể làm việc cho Đại Ngụy, tuyệt đối không bíp bíp hoàng đế một câu, cũng tuyệt đối không lấy lòng hoàng đế một câu, làm chuyện của mình, loại thần tử này còn muốn giết, coi như là gặp phải quỷ rồi.
Đương nhiên, đây chỉ là những lời trêu ghẹo của Hứa Thanh Tiêu.
Trong vòng mười ngày vào kinh, Hứa Thanh Tiêu vẫn phải suy nghĩ rõ ràng mình nên đi đường nào.
Trực tiếp vào triều sao?
Hứa Thanh Tiêu không muốn như vậy mấy, thế lực triều đình rối loạn phức tạp, mình hoàn toàn chưa nắm được tình hình, không có bối cảnh, không có quan hệ, không có tài nguyên, người khác nói sai một câu, đi sai một bước, có lẽ còn có thế lực phía sau chóng lưng cho.
Mình nói sai một câu, đi sai một bước, vậy chỉ có thể chờ chết.
Phải suy nghĩ rõ ràng, tốt nhất là nên hạ thấp bản thân, hoặc là gạt ra ngoài lề một chút, để cho mình yên ổn hòa nhập vào tình hình đó trước đã, bằng không sẽ có chút chịu không nổi.
Lắc lắc đầu, Hứa Thanh Tiêu không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Thay vào đó lại bắt đầu suy nghĩ về chuyện khác.
Sản xuất nông nghiệp.
Lần này hắn vào kinh, nhất định là phải diện kiến hoàng đế.
Sau khi gặp được hoàng đế, hoàng đế sẽ hỏi mình điều gì? Chắc chắn không phải hỏi mình ăn cơm chưa đâu.
Có vị hoàng đế nào bại não đến như vậy?
Hiển nhiên sẽ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi mình về An Quốc Sách, cũng không thể khi gặp được hoàng đế, nói mấy chuyện quanh co lòng vòng, rồi lại để cho mình trở về đó chứ?
Đây không phải là ăn no không có việc gì làm sao?
Nếu là chuyện An Quốc Sách, vậy mình nhất định phải ứng đối cho tốt vào.
Nội dung An Quốc Sách là làm 'Tiền trang Đại Ngụy', nhưng loại "Tiền trang Đại Ngụy" này, thoạt nhìn rất trâu bò, trên thực tế cũng rất trâu bò.
Nhưng có một vấn đề chết người.
Giả sử người dân không có tiền thì sao? Mặc dù tiền trang của ngươi tốt, nhưng ta không có tiền.
Không có tiền thì làm sao mà góp vào được? Cũng phải cần lưu thông tiền tệ bình thường nữa chứ? Cũng không thể chỉ để lại cho nhà mình một lượng bạc, toàn bộ số dư góp vào kia chứ?
Thứ muốn có chính là gì? Vậy thì phải có một chút lãi suất?
Tiền trang sinh lợi, khẳng định không thể cho quá nhiều, mà trong trường hợp không thể cho quá nhiều, đối với dân chúng mà nói, chỉ có thể lấy tiền dư đi tiết kiệm.
Với điều kiện sống của dân chúng hiện nay, căn bản không có bao nhiêu tiền dư.
Vì vậy, điều này liên quan đến một trong những điều quan trọng nhất.
Năng suất sản xuất nông nghiệp.
Có một câu nói xưa rất đúng, người dân coi ăn bằng trời.
Thực phẩm luôn là ưu tiên hàng đầu.
Hầu hết các nền kinh tế và thương mại bắt nguồn từ đâu? Không phải xuất phát từ sản xuất ổn định của đất nước, người dân có thể ăn no, chỉ cần giải quyết tiền cơm, vậy thì có thể vui chơi rồi.
Bằng không cơm cũng ăn không đủ no, còn dám tiêu xài gì nữa?
Đó là lý do tại sao một số thôn trấn và huyện, không có mấy thứ gọi là tửu lâu hoa lâu, dân chúng ăn còn không đủ no, làm sao đi câu lan nghe hát?
Mà trong phủ quận, vì sao loại ngành này nhiều? Bởi vì ít nhất tất cả mọi người đã giải quyết các yêu cầu cơ bản.
Ăn no rồi sẽ nghĩ đến mấy chuyện khác.
Cho nên, nếu đương kim hoàng thượng là minh quân, nhìn sơ qua sẽ biết vấn đề của An Quốc Sách.
Đây cũng là điều mà Hứa Thanh Tiêu để ý, cũng không thể trong thời gian ngắn viết ra được toàn bộ kế hoạch, muốn viết toàn bộ ra, vậy mình nên làm cái gì?
Giám sát? Quản lý?
Xin lỗi, loại người này ở Đại Ngụy này quả thực không cần quá nhiều, tùy tiện tìm mấy con trai của vương gia giám sát một chút, hoặc là tìm mấy nho sinh đi giám sát là hoàn toàn đủ rồi.
Còn mình trong phút chốc cũng sẽ trở nên vô dụng rồi.
Trừ phi mình lại xuất ra thứ mới hấp dẫn sự chú ý của hoàng đế.
Bản thân mình có không?
Chắc chắn là có.
Nhưng tại sao phải trực tiếp thể hiện ra?
Phải từ từ thể hiện ra, hiện tại lấy ra làm cái gì? Chê tài nguyên quá ít à?
Mình tốt xấu gì cũng là võ giả, sống hai trăm tuổi cũng không quá đáng chứ?
Dựa theo tình huống của vương triều Đại Ngụy, tính cách của Nữ đế, một ngày nào đó sẽ móc sạch mình, vậy nếu không có, trong mắt Nữ đế là cái gì? Chính là một thần tử không có bất kỳ giá trị lợi ích nào.
Nếu như Nữ đế niệm tình cũ, để cho mình trở về dưỡng lão, cũng coi như là rất thoải mái rồi.
Nhưng ngộ nhỡ bản thân làm điều gì đó sai trái thì sao? Lại thấy mình vô dụng, Nữ đế làm sao bây giờ? Còn có thể làm gì khác đây? Vứt đi chứ sao.
Tất nhiên có một cách để giải quyết, cách tiếp cận này rất đơn giản.
Không đi làm quan.
Cùng lắm thì sau này mình khiêm tốn một chút, nhìn thấy Chu thánh nhất mạch thì cúi đầu gật đầu, khách khách khí khí hô một tiếng xin chào chư vị huynh đài.
Cùng lắm thì để cho Trình Lập Đông cứ mãi tìm mình gây phiền phức, nếu không thể nhịn được nữa, thì đi báo cáo, cá chết lưới rách.
Cùng lắm thì để cho Bạch Y Môn tìm mình, ò, không đúng, Bạch Y Môn tìm mình, nhất định là muốn cho mình gia nhập vào trong đó, sau đó để cho mình làm nằm vùng, vẫn phải đi làm quan.
Cho nên cục diện hiện tại, mình không thể không làm quan.
Thậm chí nhất định phải đi làm quan, hơn nữa phải là mạnh nhất, còn phải thật huy hoàng.
Cứ như vậy, mới có thể bảo vệ được chính mình.
Đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là dị thuật, giống như đao treo trên đỉnh đầu, bản thân đi làm quan, tri thức càng toàn diện, chống đối lại dị thuật sẽ đơn giản hơn.
Về phần có sợ hay không, Hứa Thanh Tiêu trước mắt không sợ có người báo cáo mình tu hành dị thuật.
Lúc trước lúc mình bát phẩm, đại nho nhìn không thấu mình, hiện giờ mình thất phẩm minh ý, ít nhất thiên địa đại nho cũng nhìn không thấu mình.
Về phần thiên địa đại nho, Hứa Thanh Tiêu không rõ ràng lắm, nhưng cũng không lo được nhiều như vậy.
Cho nên mình nhất định phải đi làm quan.
Mình không có bất kỳ tài nguyên nhân mạch nào, nhân mạch duy nhất cũng chỉ có thể là hoàng đế.
Triều đình, đơn giản chỉ là trò chơi của hoàng đế.
An Quốc Sách cho hoàng đế thấy được hy vọng, như vậy năng suất có thể làm cho hoàng đế thấy được nhiều hy vọng hơn.
Mà năng suất này, Hứa Thanh Tiêu có ba biện pháp giải quyết.