Chương 222: Cảnh Tượng Đông Cứng Cỡ Lớn, Hứa Thanh Tiêu Vào Kinh (1)
Trần Tinh Hà bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, mặc dù mình so ra còn kém Hứa Thanh Tiêu rất nhiều nhưng tốt xấu gì lần thi phủ này hắn ta cũng thi đậu, nếu như không có Hứa Thanh Tiêu ở đây thì đợi thêm vài năm nữa, có khi huyện lệnh còn phải bước ra nghênh đón hắn.
Cho nên hắn ta phải khiêm tốn một chút, tránh gây nên chuyện rối loạn gì, đến lúc đó lỡ như cả đám người vậy đến làm cho ùn tắt giao thông thì không tốt lắm.
Ngay lập tức, Trần Tinh Hà hơi thu liễm khí chất lại rồi đi về phía cổng huyện.
Lúc đi vào cổng huyện, một tấm bia đá hấp dẫn ánh mắt Trần Tinh Hà.
‘Mảnh đất cố hương của Hứa Thanh Tiêu.’
Trên tấm bia đá còn có ghi một ít chữ nhỏ, đại khái là viết một vài chuyện mà sư đệ hắn ta đã từng trải qua, sau khi nhìn kỹ một phen, không thấy có nhắc đến hắn ta.
Hay lắm! Ghi sổ! Chờ sau này hắn ta thành thánh rồi thì chắc chắn sẽ không cho phép huyện Bình An lập bia đá của hắn ta.
Đi vào trong huyện Bình An, trên phố được treo không ít vật chúc mừng, đèn lồng đỏ này, câu đối mới này, như đang ăn tết vậy.
Tất cả các cửa hàng cũng có sự thay đổi rất lớn, nếu như trước kia chỉ bán mấy thứ lặt vặt thì bây giờ lại đều đang bán các loại như quạt xếp, tranh chữ, thậm chí còn có cửa hàng chuyên bán bút lông và giấy cùng kiểu với Hứa Thanh Tiêu.
Người đọc sách tụ lại đó cũng nhiều, giá cả cũng xem như là rẻ, tuy rằng hơi mắc hơn so với bên ngoài nhưng cũng không tới nỗi quá đắt, cho nên việc buôn bán của các cửa hàng cũng không tệ lắm.
Trong ánh mắt hơi toát ra chút ghen tị nhưng rất nhanh sau đó Trần Tinh Hà đã thu hồi ánh mắt, không thể nhìn nhiều, lỡ như bị người ta phát hiện thì chẳng phải là rước thêm phiền phức hay sao?
Cứ như vậy, Trần Tinh Hà lại tiếp tục cất bước.
Một bước.
Mười bước.
Năm mươi bước.
Một trăm bước.
Rất nhanh đã đi đến đoạn cuối của con đường này, Trần Tinh Hà phát hiện ra hình như không ai nhìn đến mình.
Hừm...
Có phải là do mình quá khiêm tốn cho nên mới không có ai để ý?
Trần Tinh Hà khẽ nhíu mày, tuy rằng hắn ta không nghĩ tới chuyện sẽ được bách tính vây quanh gì đó nhưng nếu như đến cả một người cũng không nhìn mình vậy thì hơi giống như mặc áo gấm đi đêm.
Nghĩ đến đây, Trần Tinh Hà lại ho khan vài tiếng, sửa sang lại quần áo, không thu liễm khí chất nữa mà vẫn như thường ngày, tiếp tục đi thêm.
Một bước.
Mười bước.
Năm mươi bước.
Lại thêm một con phố nữa.
Trần Tinh Hà tiếp tục đi tới, bên ngoài nhìn như rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại tràn đầy nghi hoặc.
Ngay vào lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
“Trần Tinh Hà!”
“Đây không phải là Trần Tinh Hà sao?”
Âm thanh vang lên, là chủ quán của cửa hàng quạt. Ông ta chỉ vào Trần Tinh Hà rồi lộ ra vẻ cực kỳ hưng phấn nói.
Câu nói của ông ta đã thu hút không ít ánh mắt nhìn theo, chẳng qua đa phần mọi người đều chỉ hiếu kì, nhất là các du khách, bọn họ lại càng không biết Trần Tinh Hà là ai.
Nghe thấy tiếng nói trên, đôi mày nhíu chặt của Trần Tinh Hà cuối cùng cũng giãn ra.
Cuối cùng cũng có người nhận ra mình.
Tốt, rất tốt, quá tốt luôn.
Trần Tinh Hà đang muốn siết chặt nắm đấm nhưng vì hình tượng cho nên hắn vẫn lộ ra vẻ cực kì bình tĩnh.
“Trần Tinh Hà là ai?”
“Ai vậy? Trần Tinh Hà là ai vậy?”
“Dọa ta một phen, ta còn tưởng là Hứa Thanh Tiêu tới nữa chứ.”
Các du khách chung quanh có hơi ngạc nhiên, bọn họ vốn chẳng biết Trần Tinh Hà là ai.
“Trần Tinh Hà!”
“Chính là sư huynh của Hứa Thanh Tiêu đó.”
“Ngay cả cái này mà các người cũng không biết? Trần công tử, có đang rảnh không? Có thể giúp ta viết mấy chữ được không?”
Tiểu thương bán quạt cực kì kích động, ông ta cầm một trang giấy trắng và bút lông, vô cùng kích động đi đến trước mặt Trần Tinh Hà.
“Khụ, ta còn có việc gấp cần phải đi tìm sư phụ, nhưng mà chuyện viết chữ cũng là thuận tay mà thôi, viết cái gì nào?”
Trần Tinh Hà ho nhẹ một tiếng, chậm rãi hỏi.
Quả nhiên, là vàng thì sẽ phát sáng, sư đệ à sư đệ, tuy ngươi có đại tài, nhưng sư huynh cũng không thua kém ngươi.
Trong lòng Trần Tinh Hà cảm khái, đời này, hắn đã xem Hứa Thanh Tiêu như người để mình so sánh.
Sau đó, Trần Tinh Hà đưa tay nhận bút, chuẩn bị bắt đầu viết chữ.
Hắn ta đã nghĩ xong rồi, hắn sẽ viết bồng tất sinh huy (nhà tranh rực rỡ/phát sáng, lời khách sáo thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng), đây xem như là từ tương đối may mắn, nhưng mà chủ quán thì lại cười nịnh nói:
“Trần công tử, ta chẳng biết chút chữ nào nhưng gần đây dựa vào danh tiếng của Hứa Vạn Cổ cho nên việc làm ăn đặc biệt tốt, chỉ là, không đủ người làm.”
“Làm phiền bàn tay quý giá của ngài đề giúp ta mấy chữ, ‘vì cửa hàng bận rộn cho nên cần tuyển thêm người làm, ưu tiên người chịu được vất vả cực khổ, ưu tiên người biết chữ, tiền công tính theo ngày.”
Người bán quạt cười cười nói, cái quầy này của ông ta nhìn thì không lớn nhưng giá cả vừa phải, buôn bán vô cùng tốt, hai ngày nay bận tối mắt tối mũi cho nên muốn mướn người phụ mình một tay. Nhưng ông ta lại không biết chữ, hỏi thăm hàng xóm láng giềng thì tất cả mọi người đều đang bận rộn buôn bán, cũng đang thiếu người cho nên đột nhiên nhìn thấy Trần Tinh Hà đi tới, ông ta mới gọi một tiếng.
Câu nói của người bán quạt vừa dứt.
Cây bút trong tay Trần Tinh Hà run lên nhè nhẹ, mực cũng nhỏ xuốg trên trang giấy trắng, cả người sững sờ tại chỗ.
Mịa nó!
Ngươi gọi ta đến viết thứ này sao? Đây không phải thông báo tuyển người sao? Cho dù một chữ của Trần Tinh Hà ta không đáng ngàn vàng nhưng cũng không đến nỗi lưu lạc đến mức này chứ?
Khá lắm, khá lắm! Ngươi xem Trần Tinh Hà ta là ai? Tốt xấu gì ta cũng là người đọc sách mà! Ngươi đây là… vũ nhục người đọc sách, vũ nhục thánh nhân, đáng ghét.
Trong lòng Trần Tinh Hà vô cùng phiền muộn, xém chút nữa tức phát khóc luôn, nhưng vì giữ hình tượng, hắn ta vẫn hít một hơi thật sâu sau đó đưa bút lông lại cho đối phương, vẻ mặt thanh ngạo nói:
“Xin lỗi nha, không biết viết.”
Nói xong lời này, Trần Tinh Hà sải bước, trực tiếp rời đi.
Khi mọi người nhìn thấy Trần Tinh Hà rời đi thì đều có chút nghi hoặc, nhất là người bán quạt, ông ta lại càng nhịn không được cảm khái nói:
“Quả nhiên là sư phụ dẫn nhập môn, tu hành dựa vào người, cũng cùng một sư phụ như nhau, Hứa Vạn Cổ cũng đã danh vang thiên hạ rồi nhưng sư huynh hắn vậy mà lại không biết viết chữ, đáng tiếc, đáng tiếc thật.”
Giọng nói của người bán quạt vang lên làm cho Trần Tinh Hà còn chưa đi xa xém chút nữa loạng choạng ngã một cái.
Trần Tinh Hà ta không biết viết chữ? Ta không biết ông nội ngươi!
Hay lắm, chờ đó cho ta, chờ đó đi, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ làm cho huyện An Bình này đổi tên thành huyện Tinh Hà.
A a a!
Bước chân của Trần Tinh Hà trở nên nhanh hơn, hắn ta sợ mình tức đến phát khóc thì mất mặt lắm.