Chương 223: Cảnh Tượng Đông Cứng Cỡ Lớn, Hứa Thanh Tiêu Vào Kinh (2)
Cứ như vậy, sau gần nửa canh giờ.
Trần Tinh Hà có chút thất hồn lạc phách đi đến bên ngoài nhà của Chu Lăng.
Nhìn thấy nhà sư phụ mình, lúc này Trần Tinh Hà mới như được chút an ủi, hắn ta hít sâu một hơi, chỉnh sửa lại quần áo. Trần Tinh Hà đi đến cửa, lúc sắp chuẩn bị gõ cửa thì một giọng nói truyền vào tai hắn.
“Tướng công, sao Thanh Tiêu đến sớm như vậy mà đứa nhỏ Tinh Hà đến giờ còn chưa tới nữa?”
Là giọng của sư nương, bà ấy đang ở trong nhà, hỏi thăm Chu Lăng.
Nghe thấy giọng nói này, Trần Tinh Hà đang có hơi thương tâm bây giờ thấy có chút ấm áp, vẫn là sư phụ và sư nương tốt.
Chỉ là sau một khắc, giọng của Chu Lăng lại vang lên.
“Có thể vì sao chứ?”
“Không phải là không còn mặt mũi đến gặp ta đó sao?”
“Đứa trẻ Tinh Hà này quá kiêu ngạo, bây giờ Thanh Tiêu lại ép nó đến thương tích đầy mình, nó sao còn mặt mũi mà kiêu ngạo nữa?”
Giọng của Chu Lăng vang lên làm cho trái tim vừa tốt lên một chút của Trần Tinh Hà lại có hơi khó chịu.
Sau đó, giọng nói của sư nương hắn lại vang lên lần nữa.
“Đứa nhỏ Tinh Hà này rất tốt, chỉ là có hơi ngốc. Thanh Tiêu mới có bao lâu đâu, hình như vừa đúng một tháng là đã nhập thất phẩm gì đó rồi.”
“Đứa nhỏ Tinh Hà này quá ngu ngốc, đã mười mấy năm rồi mà vẫn chưa nhập phẩm.”
Giọng của sư nương vang lên, nữa câu đầu làm cho tâm tình Trần Tinh Hà rất vui vẻ nhưng mà nữa câu sau liền khiến cho Trần Tinh Hà lâm vào trầm mặc.
Cái gì mà ngóc chứ! Là do sư đệ quá mạnh đó có biết không? Dưới tình huống bình thường hắn đã xem như là tốt lắm rồi, mười dặm tám hương ai có thể so được với Trần Tinh Hà này chứ?
“Cũng không thể nói là ngốc mà là được sách hơi cứng nhắc, đọc sách mà, nhất định đầu óc không được cứng nhắc, bà xem xem, Thanh Tiêu thông minh như thế nào?”
“So sánh một chút thì xem ra đứa nhỏ Tinh Hà này có hơi thiếu thông minh.”
Chu Lăng hơi xúc động, cũng vào lúc này, cổng lớn liền được mở ra.
Là sư nương muốn lên phố mua ít đồ, vừa mở cửa ra liền đúng lúc thấy Trần Tinh Hà đứng ngoài cửa.
Trong nháy mắt.
Ba người đối mặt nhau.
Sư nương còn cầm theo cái sọt đồ ăn, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ.
Sư phụ đang ngồi trong sân, cánh tay đang vò quần áo cũng đơ lại.
Trần Tinh Hà đứng ngoài cửa, không hiểu sao cũng hơi đơ đơ.
Cảnh tượng yên tĩnh như bức họa.
Ba người cùng nhau không nói lời nào. Cuối cùng, âm thanh của sư nương vang lên.
“Ta đi mua thức ăn, Tinh Hà, cậu mau vào tâm sự với sư phụ đi, đợi lát nữa sư nương sẽ nấu cơm cho cậu ăn.”
Sư nương hơi xấu hổ, bà lướt qua người Trần Tinh Hà đi ra ngoài mua thức ăn, tránh cho ở lại sẽ càng xấu hổ thêm.
Giờ khắc này, Chu Lăng đang ở trong sảnh, ông mặc một bộ quần áo tương đối mộc mạc, tay áo xắn lên, ông đang giặt quần áo, bên trên bộ râu vẫn còn dính chút bọt biển sừng, có vẻ hơi quái dị.
Ngay lập tức, Trần Tinh Hà cảm thấy thật quái lạ. Chuyện giặt quần áo nấu cơm không phải nên do sư nương làm sao? Sao sư phụ lại giặt quần áo vậy?
Sau một khắc, thanh âm vang lên.
“Tinh Hà.”
“Sư phụ.”
Hai người cùng nhau mở miệng, hiện trường lại xấu hổ thêm một lần nữa.
“Ngươi nói trước đi.”
“Người nói trước đi.”
Hai người lại cùng nhau mở miệng khiến cho cảnh tượng lại càng thêm lúng túng.
Một lát sau, Chu Lăng đứng dậy rửa tay một phen, sau đó thả tay áo xuống rồi mở miệng nói:
“Tinh Hà, vừa rồi ngươi nghe thấy gì rồi?”
Chu Lăng mở miệng, cũng không tiếp tục lúng túng nữa mà là hỏi thẳng.
“Sư phụ, nên nghe được đều nghe được, không nên nghe được cũng nghe được luôn.”
Trần Tinh Hà có chút buồn bực.
Nghe hắn nói câu này, vẻ mặt Chu Lăng nghiêm túc nói:
“Tinh Hà, ngươi mang vẻ mặt này chẳng lẽ đang trách sư phụ nói xấu sau lưng ngươi sao?”
“Thật ra thì sư phụ đã sớm nghe được động tĩnh của ngươi, biết ngươi đã đến rồi, những lời vừa rồi thật ra cũng vì nhắc nhở ngươi, vì để thức tỉnh ngươi mà thôi, biết chưa?”
Chu Lăng nghiêm túc nói.
Đáng tiếc, Trần Tinh Hà không mắc mưu, có chút u oán nhìn về phía Chu Lăng nói:
“Sư phụ, con đúng thật không phải đại tài nhưng cũng không phải là đồ ngốc, người nói như vậy, tin được sao?”
Trần Tinh Hà có chút bất đắc dĩ.
“Thôi thôi, được rồi được rồi, không phải là chỉ nói ngươi vài câu thôi sao? Hơn nữa vi sư cũng không nói sai mà, ngươi thật sự có hơi không có tâm cơ, đến đây đến đây, vi sư đúng lúc có viết hai câu đối, ngươi giúp ta nhìn thử coi sao.”
Chu Lăng kéo Trần Tinh Hà đi vào, không tiếp tục che giấu nữa.
Vào trong sảnh đường.
Chu Lăng lấy ra một bộ câu đối cho Trần Tinh Hà xem.
Vế trái: Dục nhân tiên dục thụ phương tri thụ nan dục.
Vế phải: Minh tri thụ nan dục canh thượng tam phân tâm.
Hoành phi: Thanh Tiêu chi sư.
(Ươm người nên ươm cây trước để biết cây khó ươm. Biết cây khó ươm càng phải thêm tâm huyết.
Sư phụ của Thanh Tiêu.)
“Thế nào hả? Vi sư cũng có chút trình độ đúng không?”
Chu Lăng có chút tự tin nói.
Còn Trần Tinh Hà thì lại hơi bất đắc dĩ, nhưng lại ngại đây là thầy của mình, vì vậy chỉ gật đầu rồi nói: “Tài làm văn của lão sư, học sinh mặc cảm không bằng.”
“Ha ha, Tinh Hà, khiêm tốn, khiêm tốn.”
Chu Lăng cẩn thận đặt câu đối sang một bên, sau đó lại bảo Trần Tinh Hà ngồi xuống nói:
“Hôm nay ngươi đến tìm vi sư có chuyện gì vậy?”
Chu Lăng mở miệng hỏi thăm.
“Hồi lão sư, có hai chuyện.”
“Thứ nhất, học sinh đã đậu thi phủ, đến đây để cảm tạ lão sư bồi dưỡng mấy năm nay.”
Trần Tinh Hà nói thế.
“Ừ, không tệ, không tệ, vi sư cũng biết ngươi đã qua thi phủ, tuy nói là được thứ hai mươi mấy nhưng cũng rất tốt đấy.”
Chu Lăng hết sức hài lòng nói.
Nhưng mà Trần Tinh Hà lạnh nhạt mở miệng: “Hạng mười chín.”
Chu Lăng: “...”
“Chuyện thứ hai thì sao?”
Chu Lăng tiếp tục hỏi, mở thêm chủ đề.
“Sư phụ, ta định sẽ vân du tứ phương tĩnh tâm đọc sách cho nên lần này đến đây là để cáo biệt sư phụ.”
Trần Tinh Hà nói ra chuyện thứ hai, hắn muốn vân du tứ phương, dốc lòng đọc sách.
Nhưng vừa nghe được câu này thì Chu Lăng lại lắc đầu.
“Không được, như vậy không được đâu.”
Câu nói của Chu Lăng làm Trần Tinh Hà có hơi không hiểu.
“Sư phụ, ý của người là gì?”
Trần Tinh Hà tràn đầy hiếu kì, không rõ ý của sư phụ mình là gì.
“Tinh Hà à, về điểm này, ngươi hoàn toàn không bằng sư đệ Thanh Tiêu của ngươi, bây giờ mà ngươi lại muốn đi vân du, đây không phải là rất ngớ ngẩn hay sao?”
“Ta hỏi ngươi, bây giờ Thanh Tiêu đi kinh thành, cho dù không tốt tới mấy thì cũng có thể có được một chức quan trong triều, nhưng sư đệ ngươi ở kinh thành hoàn toàn không có chút căn cơ nào cả.”
“Mặc kệ là làm bất cứ chuyện gì thì sư đệ ngươi cũng sẽ đều rất khó khăn. Mà ngươi là sư huynh của nó, qua một khoảng thời gian nữa khoa cử tới rồi, vậy sao ngươi lại không tới kinh thành trước, tìm vị sư đệ này của ngươi, đến lúc đó ngươi muốn đọc sách cũng được, chuẩn bị khoa cử cũng được, ngộ nhỡ đến lúc sư đệ ngươi cần người hỗ trợ thì ngươi cũng có thể ra tay giúp đỡ.”