Chương 228: Nhiệm vụ 4
Những bóng đèn gắn trên trần nhà, cho dù đã bị lớp thảm vi khuẩn máu thịt bám lên, vẫn phát ra ánh sáng yếu ớt.
Những con côn trùng chưa bao giờ cảm nhận được ánh sáng, hoảng hốt chui vào bên trong các đường ống của tấm thảm vi khuẩn,
Những loài thực vật hình thù quái dị cũng khẽ đung đưa cành, như để trút bỏ cảm xúc đang hoảng loạn.
-Chúng ta phải nhanh lên!
Alfonse và Thợ Đá chạy ra khỏi phòng, đóng cánh cửa hợp kim, quay đầu lại và nói với những người chơi khác:
-Những thể nhiễu sóng ở đây, một số không có tính công kích, một số lại rất hung dữ và bạo lực.
Chúng tôi phải đến phòng điều khiển chính và bật hệ thống tự hủy trước khi chúng có thể phá hủy nó.
Hãy để hàng trăm quả bom hạt nhân có công suất nhỏ được chôn ở nhiều nơi khác nhau trong phòng thí nghiệm bắt đầu đếm ngược,
Đến khi đó ta sẽ ấn định thời hạn 20 phút, các ngươi tranh thủ thời gian này trở lại mặt đất, rời khỏi nơi này.
Lý Ngang cau mày nói:
-Vậy còn ông?
-Ta?
Ta là tội nhân gây ra sự diệt vong của nhân loại, nếu không phải vì báo thù thì bao nhiêu năm như vậy, ta sớm đã đắm mình trong truỵ lạc, điên cuồng đến cùng kiệt rồi.
Alfonse tự cười nhạo bản thân, dùng những ngón tay sưng tấy của mình chỉ vào khuôn mặt dị dạng và kỳ quặc,
-Hơn nữa ngay cả khi ta trốn thoát cùng các ngươi, cái bộ dạng như bóng ma này, cũng không được những người sống sót chấp nhận đâu ...
Vị chủ tịch tiền nhiệm của công ty Thiên Bình này đã xác định đã chết từ lâu, có lẽ đối với ông ta mà nói, cái chết không phải là gánh nặng mà là sự giải thoát.
-Đi thôi, thể nhiễu sóng bên trên có thể xuống bất cứ lúc nào.
Alfonse cố gắng sải những bước chân béo phì chạy dọc theo hành lang mà không ngoái đầu lại.
Sáu người chơi chạy theo sau ông ta, chạy được một quãng dài, cuối cùng cũng đến được phòng điều khiển chính.
Lúc này, những tiếng động ồn ào cũng đang từ rất xa vang lên ở cùng một tầng lầu, những con dã thú khác nhau gầm thét và bay tới, xuyên qua bức tường kim loại cong, và lọt vào tai mọi người.
Những thể nhiễu sóng dường như đã có phản ứng, một số bắt đầu đập vỡ đèn trên trần nhà, một số theo mùi lạ trong không khí lao về phía Lý Ngang và những người khác đánh tới.
-Mở cửa nhanh!
Thợ Đá hét lên với Alfonse, còn hắn ta lấy ra con dao trang trí và đứng ở chỗ giao nhau hành lang hình chữ T cùng với hai đồng đội của mình.
Phòng điều khiển chính được phòng hộ cực kỳ nghiêm ngặt, cánh cửa kim loại vẫn đóng chặt, chỉ sợ cho dù có mạnh như thảm vi khuẩn mấy chục năm cũng không thể ăn mòn, xâm nhập vào.
Lúc này nguồn điện đã được khôi phục, Alfonse lấy từ trong túi bộ âu phục ra một chiếc thẻ kim loại khá cũ và quẹt nó lên mép khung cửa hợp kim của phòng điều khiển chính.
-Các ngươi đứng xa hơn một chút, phòng điều khiển chính được thiết lập chỉ cho phép những người có thẻ mới được vào cửa.
Alfonse để cho Lý Ngang và những người khác đứng xa hơn,
-Những người không có thẻ sẽ ngay lập tức bị máy cắt laser ở hai bên khung cửa của phòng điều khiển chính cắt thành vô số miếng thịt chín.
Khi cánh cửa từ từ mở ra, đèn trong phòng điều khiển chính bật sáng, một giọng nói nữ trí tuệ nhân tạo nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng rộng rãi hình ngũ giác.
-Tiến sĩ Alfonse Anderson, chào mừng ngài trở lại, đã 31 năm, 7 tháng, 2 ngày, 12 tiếng 10 phút kể từ lần khởi động trước.
-Đã lâu không gặp, Nina.
Alfonse gọi tên của người trí tuệ nhân tạo, một nụ cười thoáng qua hiện lên trên khuôn mặt xấu xí,
Ông ta vụng về chen vào trong cánh cửa, không bị chút ảnh hưởng nào do không khí ngột ngạt bên trong phòng điều khiển chính.
Những người chơi khác canh bên ngoài cửa, quan sát con quái vật vô nhân tính với ngoại hình dị dạng Alfonse tiến thẳng đến trước bảng điều khiển,
Với đôi tay run rẩy, ông ta tháo một sợi dây chuyền bằng kim loại ra khỏi cổ mình.
Một chiếc chìa khóa hợp kim hình trụ được gắn vào cuối sợi dây chuyền.
Chiếc chìa khóa không thể phá hủy này đã được Alfonse dùng ngón tay không ngừng vuốt ve từ rất lâu, mặt trên của nó có một lớp kim loại bóng mịn sáng loáng.
Alfonse hít một hơi thật sâu, cầm chiếc chìa khóa hợp kim và ấn nó vào rãnh tròn trên bảng điều khiển của phòng điều khiển chính,
Nhũng ngón tay căng phồng như củ cải đỏ, vụng về vặn nó.
-Tiến sĩ, ông đã khởi động quy trình tự hủy của trung tâm thí nghiệm, và thời gian đếm ngược là 20 phút. Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ông không?
-Không, không cần.
Alfonse dường như mất hết sức lực, nằm sâu trong chiếc ghế, nhìn lên trần nhà nhuốm màu cà phê mà mình từng rất quen thuộc,
-Nina, đóng cửa lại.
Cánh cửa phòng điều khiển chính đóng lại một cách thô bạo.
Sáu người chơi trong hành lang vừa nghe thấy âm thanh đếm ngược 20 phút của vụ nổ hạt nhân trí tuệ nhân tạo từ phòng điều khiển chính, liền thấy cửa phòng điều khiển chính đóng lại,
Đồng thời, hệ thống cảnh báo khẽ vang lên.
[Mục tiêu nhiệm vụ 1: Tiêu diệt Alfonse Anderson chủ tịch công ty Thiên Bình đã hoàn thành và đội hiện tại ghi được một điểm]
[Mục tiêu nhiệm vụ 3: Phá hủy Phòng thí nghiệm Công nghệ Sinh học Boston của Công ty Thiên Bình đã hoàn thành và đội hiện tại ghi được hai điểm]
?
Cả sáu người chơi đều sững sờ, không thể ngăn cản được vụ nổ hạt nhân một khi đếm ngược, liệu có được coi là nhiệm vụ hoàn thành?
[Hai mục tiêu nhiệm vụ đã hoàn thành, hiện đang mở nhiệm vụ 4]
[Mục tiêu nhiệm vụ 4: Tiêu diệt bản mẫu sinh vật bị hư hỏng]