Chương 251: Quan Chức Chi Tranh, Lại Bộ Hình Bộ, Nữ Đế Tuyên Gặp (5)
Dưỡng Tâm điện đúng là hơi xa. Sau khi vượt qua từng tòa cung điện, khoảng chừng hai khắc đồng hồi sau, Hứa Thanh Tiêu đi đến bên ngoài Dưỡng Tâm điện. Không phải đến ngoài đại điện mà là đi đến bên ngoài cung điện.
Nữ đế nói một canh giờ sau mới gặp, bây giờ vẫn còn hơi sớm, hoàng đế không thể nào chờ hắn được.
Ngoài điện có trọng binh canh giữ, trước khi không nhận được mệnh lệnh khác thì bọn họ cũng sẽ không đi, cần phải có người bên trong thông báo bọn họ mới có thể cho qua.
Đưa mắt nhìn về phía những Ngự lâm quân này, không thể không nói đại nội cao thủ đúng là không tầm thường, chỉ là một tên thủ vệ thôi thực lực cũng đã rất mạnh rồi, ít nhất thì hắn không thể nào nhìn thấu cảnh giới võ đạo của đối phương.
Đứng ở một bên, Hứa Thanh Tiêu nhàn rỗi không có gì làm, bèn dứt khoát nói chuyện với Lý Hiền.
“Lý công công, hoàng cung này thật sự rườm rà quá đi, đúng là mệt thật đấy.”
Hứa Thanh Tiêu cười nói.
Lời này vừa nói ra, Lý Hiền hơi tự mỉa mai nói:
“Hứa đại nhân nói đùa rồi, chúng ta chỉ là đám nô tài, làm sao có chuyện mệt nhọc hay không mệt nhọc được, ngược lại là Hứa đại nhân, ngài đối với ta thật tốt.”
“Hứa đại nhân, nói một câu từ tận đáy lòng, thường ngày các vương công quý thần bao gồm cả các nho thần kia mỗi người đều coi như không thấy đám nô tài bọn ta, nói chúng ta là hoạn quan, cũng chỉ có Hứa đại nhân ôn văn nho nhã mới coi trọng, chịu nói mấy câu với bọn ta.”
Lý Hiền hơi xúc động, lời này đúng thật là phát ra từ tận đáy lòng ông ta.
Lời này vừa thốt ra làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò.
“Chuyện này, sao có thể như vậy được? Công công là người bên cạnh bệ hạ, trách nhiệm nặng nề, theo lý mà nói thì cho dù các triều thần có cao ngạo đến đâu thì cũng không đến mức không thèm nhìn đến chứ?”
Hứa Thanh Tiêu nói.
“Hứa đại nhân chớ có đùa cợt ta, tuy nói bọn ta thân cận bên cạnh bệ hạ nhưng chỉ là phục vụ vài chuyện sinh hoạt thường ngày thôi, làm gì có trách nhiệm nặng nề gì chứ.”
Lý Hiền cười cười, còn tưởng rằng Hứa Thanh Tiêu đang chê cười hắn.
Nhưng sau khi Hứa Thanh Tiêu nghe xong lời này thì cũng đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra rồi.
Từ xưa đến nay, thái giám nắm quyền là điều tất nhiên trong lịch sử, trong triều đình đông đảo đảng phái, đối với hoàng quyền chính là một loại khiêu khích, mà muốn áp chế các đảng phái thì nhất định phải thành lập một đảng phái mới.
Nhưng đảng phái mới này nhất định phải nghe theo lệnh của mình, hơn nữa thuộc loại nghe lệnh vô điều kiện.
Như vậy thái giám là những người cực kì phù hợp.
Bởi vì thái giám không có hậu nhân, xem như muốn soán vị cũng rất khó làm được, thậm chí có thể nói thái giám trời sinh chính là nô tài, nếu như hoàng đế không ổn thì người thảm nhất chính là bọn họ.
Cho nên các thái giám chỉ có thể nhận mệnh lệnh của hoàng đế, còn nữa, bọn họ là hoạn quan, làm việc lại càng thêm nghiêm túc, lòng dạ vô tư.
Đảng hoạn quan chính là một thanh kiếm sắc bén, dùng tốt thì hoàng quyền có thể vững chắc, dùng không tốt cùng lắm chính là đám hoạn quan nắm giữ triều chính.
Nói một câu không dễ nghe thì để đảng hoạn quan cầm quyền triều chính, hậu quả thảm nhất chỉ là thay một hoàng đế mà thôi, bọn họ không thể nào thay đổi triều đại. Năng thần nho võ quan tướng, đây là thứ mà bọn họ mới cần chứ một đám thái giám thì cần làm gì? Cùng lắm là đổi người mà thôi.
Cho nên thái giám là đối tượng cực kỳ phù hợp để trở thành thanh kiếm sắc bén trong tay bệ hạ.
Nhưng suy nghĩ một chút, năm đời Văn đế, lại có nho sinh ở đây, hơn nữa đây lại là thế giới siêu phàm, cũng không phải là thế giới có căn cứ trong lịch sử, cho nên năng lực của thái giám cũng sẽ bị suy giảm đi rất nhiều.
Lại thêm năm đời Văn đế trước kia, trong văn khinh võ cho nên lại càng không đến lượt của đám thái giám này.
Vì thế đám thái giám này không có bất cứ quyền thế gì, chì có thể ở trong cung làm chân chạy vặt.
“Lý công công, ta hỏi một câu, bình thường các ngươi có tập võ hay không?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
Lời này vừa xong, Lý công công không chút nghĩ ngợi nói: “Tất nhiên là chăm chỉ tập võ rồi, dù sao bọn ta cũng không có việc gì, hơn nữa học tập võ đạo còn có thể kéo dài tuổi thọ.”
Lý công công trả lời.
Hứa Thanh Tiêu gật đầu, không tệ, bên trong vẫn chưa nát lắm, xem ra mình nhặt được bảo vật thật rồi.
Nếu nói một hơi đắc tội cả nhất mạch nho gia, hắn có sợ không?
Vậy thì chắc chắn là sợ rồi.
Hơn nữa còn có một điểm trí mạng đó là bắc phạt chi tranh. Chắc chắn là hắn không đồng ý chuyện bắc phạt rồi nhưng bây giờ hắn lại bị kéo vào một tụ với đám võ quan, nghĩ lại thì quá xấu hổ. Hơn nữa sớm muộn gì cũng có một ngày hắn đối mặt với chuyện bắc phạt.
Còn nữa, tập đoàn võ quan mặc dù rất tốt với mình nhưng đây chỉ là dựa hơi chứ không phải thực lực chân chính.
Nếu như chính mình có thể tạo ra một cỗ thế lực thì sao ha?
Ồ, không đúng, là thế lực thuộc về mình và bệ hạ mới đúng chứ?
Đảng hoạn quan xấu hay không Hứa Thanh Tiêu không quan tâm.
Nói giống như các đảng phái khác tốt lắm không bằng.
Chỉ cần có thể cho mình sử dụng thì xem như là tốt rồi. Ngươi không thể quản được người khác, chỉ có thể tự lo cho chính mình.
Đương nhiên ý nghĩ này chỉ có thể dằn lại sau này nói sau, chỉ là đến cùng như thế nào vẫn phải xem xét lại.
Ngay vào lúc này, một giọng nói cất lên.
“Hứa Thanh Tiêu, bệ hạ tuyên ngươi vào.”
Giọng nói kia là của Triệu Uyển Nhi.
Nàng đứng cách đó không xa, hô lên một tiếng.
Nghe thấy vậy, Hứa Thanh Tiêu liền cáo biệt Lý Hiền rồi đi về phía Dưỡng Tâm điện.
Đi đến ngoài điện, Triệu Uyển Nhi đi trước đẫn dường, Hứa Thanh Tiêu đi theo sau.
Triệu Uyển Nhi linh lung tinh tế, tư thái dáng dấp yêu kiều, lúc đi đường lại càng thướt tha vô cùng.
Chậc chậc, nếu như nàng mà ngồi xuống, ôi trời chắc chịu không nổi.
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu không khỏi cảm khái, sau một khắc, Triệu Uyển Nhi lại cất giọng.
“Hứa đại nhân, sao không tiếp tục nhìn nữa?”
Giọng nói êm tai, nhưng ngữ khí nghe ra lại có hơi cổ quái, không phải là loại dụ hoặc cũng không phải là kiểu lạnh lùng, dường như nàng chỉ đang hỏi một chuyện rất thường thấy.
Sau khi nghe thấy lời này, vẻ mặt Hứa Thanh Tiêu cực kì bình tĩnh nói:
“Uyển Nhi cô nương nói gì? Hứa mỗ nghe không hiểu.”
Cái gọi là yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, tuyệt thế mỹ nữ như thế vốn là để cho người ta thưởng thức, hai mắt hắn nhìn cũng là bình thường, nhưng có sao nói vậy, Hứa Thanh Tiêu chẳng có bất kì ý nghĩ tà niệm nào.
Chỉ thuần túy là thưởng thức cái đẹp mà thôi.
Còn nữa, sao cô biết ta đang nhìn cô?
Muốn lừa ta à?