Chương 252: Quan Chức Chi Tranh, Lại Bộ Hình Bộ, Nữ Đế Tuyên Gặp (6)
Hứa Thanh Tiêu trả lời như vậy, Triệu Uyển Nhi không nói gì. Nguyên nhân nàng không ngại cũng rất đơn giản. Dáng vẻ Hứa Thanh Tiêu cực kì anh tuấn, tuy nàng là thị nữ hầu hạ bên cạnh bệ hạ nhưng vẫn là nữ tử.
Có người nhìn mình chính là chuyện tốt, ít nhất thì cũng chứng minh được nàng có mị lực.
Đương nhiên nếu như tướng mạo người kia xấu xí, dám nhìn nàng như vậy thì không được.
Đường đến Dưỡng Tâm điện chỉ còn một đoạn ngắn nữa, Hứa Thanh Tiêu thấy Triệu Uyển Nhi không nói gì, không nhịn được mở miệng hỏi: “Chẳng hay năm nay Triệu cô nương xuân xanh bao tuổi?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng. Thị nữ bên người Hoàng đế vậy chắc chắn mình phải giao kết thật chặt, lỡ như sau này gặp phải chuyện gì thì có lẽ nàng sẽ giúp đỡ được mình.
Cho nên nói chuyện phiếm vài câu cũng bình thường mà thôi.
“Hẳn là nhỏ hơn một tuổi so với Hứa đại nhân.”
Triệu Uyển Nhi hồi đáp.
“Ồ, ta còn tưởng rằng Uyển Nhi cô nương nhỏ hơn ta mấy tuổi, trông cô nương còn trẻ quá.”
Hứa Thanh Tiêu tán dương một câu.
“Hứa đại nhân quá khen, chẳng qua Hứa đại nhân cũng trẻ trung vô cùng, trong triều đình, hẳn là nằm trong nhóm những người trẻ tuổi nhất.”
Triệu Uyển Nhi cũng không lạnh lùng không nhìn người, ngược lại nàng còn trả lời Hứa Thanh Tiêu mấy câu.
Kiểu này có vẻ không phải ca quá khó, có thể nói chuyện phiếm, xem như mối quan hệ mới.
“Không phải là trẻ tuổi nhất, chỉ có thể nói là vận khí tốt, nhận được thánh ân của bệ hạ. Uyển Nhi cô nương, cô nương có thích ăn đồ ngọt không? Để hôm nào đó lên triều ta sẽ mang ít đồ ngọt tặng cho Uyển Nhi cô nương.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ cười nói.
“Đồ ngọt sao?”
Trong mắt Triệu Uyển Nhi toát ra vẻ hiếu kì.
“Ừ, trong cung quy củ quá nhiều, chắc hẳn ngự thiện phòng cũng bị quản chế, nếu như Uyển Nhi cô nương không ngại thì lần sau Hứa mỗ sẽ đem đến đây một ít, cho Uyển Nhi cô nương nếm thử.”
Hứa Thanh Tiêu cười khẽ nói.
Trong cung nhiều quy củ, mặc dù nói sơn trân hải vị gì trong cung cũng đều có nhưng trên thực tế thì những sơn hào hải vị này cũng chẳng qua chỉ là thuốc bổ mà thôi, bàn về hương vị thì chắc chắn không bằng những món ăn vặt bên ngoài.
Hơn nữa cho dù hương vị ngon đến mấy thì ăn quá lâu sẽ thấy thường thôi, chắc chắn không so được với những thứ bên ngoài.
“Vậy thì đa tạ Hứa đại nhân nha.”
Triệu Uyển Nhi là người thông minh, thường làm bạn bên cạnh quân vương tất nhiên tâm tư cũng nhanh nhạy, đối với những chuyện trong triều nàng được coi là rất hiểu nhưng có thể đối với những chuyện nam nữ, hoặc là giao lưu với người khác mà nói thì lại không có nhiều kinh nghiệm.
Nói cho cùng tuổi nàng vẫn còn trẻ, lại thêm ban đầu nàng đã có hảo cảm với Hứa Thanh Tiêu cho nên cũng thuận theo đồng ý một tiếng.
Đương nhiên chủ yếu nhất vẫn là một điểm, nữ tử ai cũng có suy nghĩ, sớm muộn thế nào nàng cũng phải gả cho người ta, cho dù là Nữ đế đi chăng nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm nam nhân, huống chi là nàng?
Nếu như có thể tìm được một vị vừa có tài hoa vừa có tướng mạo, hơn nữa còn nắm đại quyền, vậy chẳng phải là vô cùng tốt sao?
Về phần mình có thích hay không thì lại là chuyện khác, trong cung không cho phép ngươi làm theo ý của mình.
Hai người nhanh chóng đã đi đến bên ngoài đại điện.
Đôi bên im lặng, không nói thêm nữa.
“Hứa đại nhân, chờ ở đây nhé.”
Triệu Uyển Nhi mở miệng bảo Hứa Thanh Tiêu đứng ở đây đợi, sau đó nàng đi vào đại điện bẩm báo.
Một lát sau, giọng Triệu Uyển Nhi lại vang lên.
“Bệ hạ tuyên Hứa đại nhân vào trong.”
Nghe theo lời Triệu Uyển Nhi, Hứa Thanh Tiêu đi vào bên trong đại điện.
Hắn cũng rất tò mò Nữ đế tuyên gặp hắn vì chuyện gì.
Là vì An quốc sách hay sao?
Hứa Thanh Tiêu tò mò.
“Thần Hứa Thanh Tiêu, bái kiến bệ hạ.”
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu hành lễ về phía bệ hạ.
Đại điện lạnh lẽo toát lên vẻ nghiêm trang yên tĩnh.
Tấm rèm lụa tím che khuất khuôn mặt Nữ đế nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn ra được một bóng dáng uyển chuyển tuyệt thế.
Nhưng tất cả đều rất yên tĩnh.
Không có bất kì âm thanh nào vang lên.
Hứa Thanh Tiêu trầm mặc không nói, cũng không đứng thẳng, vẫn cứ đứng khom người như cũ.
Qua một lúc thật lâu, Hứa Thanh Tiêu mới không nhịn được lại mở miệng:
“Thần, Hứa Thanh Tiêu tham kiến bệ hạ.”
Hắn lại mở miệng một lần nữa, hắn đang nhắc nhở đối phương.
“Khụ,... Hứa Thanh Tiêu...”
“Ái khanh ăn cơm chưa?”
Giọng của Nữ đế vang lên làm cho Hứa Thanh Tiêu ngây ngẩn cả người.
Hử?
Ngươi bảo ta vào Dưỡng Tâm điện ngay trước mặt chúng thần là vì hỏi ta ăn hay chưa hả?
“Thần... còn chưa dùng bữa”
Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao lại cảm thấy có hơi cổ quái kì lạ.
Đây chính là đế vương tâm thuật đó sao?
Ta thích rồi đó.
“Chưa ăn?”
“Ồ, vậy thì dùng bữa trước đi, qua ít ngày nữa trẫm lại tìm ngươi.”
Âm thanh Nữ đế lại vang lên.
Câu này làm cho Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn ngây ngốc.
Chỉ vậy thôi hả?
Ngươi bảo ta tới chỉ là để nói cho ta biết ăn cơm trước đi, hai ngày nữa lại tìm ta?
Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn không hiểu được Nữ đế đang nghĩ những gì.
Hắn cảm thấy rất kì lạ, cực kì kì lạ.
“Lui ra đi.”
Âm thanh Nữ đế lại vang lên lần nữa.
Trực tiếp bảo Hứa Thanh Tiêu rời đi.
Sau đó, Triệu Uyển Nhi đi tới nói: “Hứa đại nhân, đi theo ta.”
“Được.”
“Bệ hạ, thần cáo lui.”
Hứa Thanh Tiêu lại càng cảm thấy kì quái nhưng cũng không nói gì thêm. Làm một thần tử, không nên nghi ngờ tác phong của đế vương.
Dù sao thì cũng đoán không ra.
Hai người lui ra.
Mà bên trong long loan, đối mắt đẹp của Nữ đế lại nhíu lại, ánh mắt hơi mơ hồ vô định.
Lúc rời khỏi hoàng cung, Hứa Thanh Tiêu vẫn ngơ ngác như cũ.
Hắn sửng sốt không biết Nữ đế Đại Ngụy triệu kiến hắn vì điều gì.
Thật sự là muốn hỏi hắn ăn cơm chưa thôi sao?
Điều này quá không hợp lý.
Chẳng lẽ là muốn nhìn cho kỹ dung nhan tuyệt thế của mình?
Hứa Thanh Tiêu thật sự hơi tò mò, người ta nói thánh ý khó dò, nhưng cái này quả thật là quá khó dò.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Hứa Thanh Tiêu quyết định về khách điếm trước rồi lại nói.
Cùng lúc đó.
Trong Văn Cung Đại Ngụy.
Ba vị đại Nho đang ngồi trong sảnh đường.
Ba vị này theo thứ tự là Trần Chính Nho, Tôn Tĩnh An và Chính Minh.
“Hôm nay trong triều, bệ hạ muốn cho Hứa Thanh Tiêu vào Lại bộ của ta nhưng cuối cùng lại đổi thành Hình bộ, hai vị thấy việc này như thế nào?”
Trần Chính Nho mở miệng hỏi hai người.
“Bệ hạ bảo hắn vào Lại bộ ta chẳng qua chỉ là lấy lui làm tiến mà thôi, bên trong lục bộ, Lại bộ, Hộ bộ, Binh bộ quan trong nhất.”
“Nhưng mà bất luận như thế nào thì bệ hạ cũng sẽ không cho Hứa Thanh Tiêu vào Binh bộ. Đại Ngụy không Bắc phạt được mà Hộ bộ thì Hứa Thanh Tiêu cũng không có tài hoa như vậy.”
“Cho nên chỉ có thể đưa mắt nhắm về phía Lại bộ, chỉ là, vừa mới vào triều mà đã được đi vào Lại bộ, việc này chắc chắn là không được, càng nghĩ thì càng thấy Hình bộ là tốt nhất.”