Chương 259: Quen thuộc
Nguy Nguyệt Yến tay mắt nhanh lẹ, một thương cắt đứt dạ dày của Bạch Sát trong cơ thể, đặt nó lên mũi thương.
Bạch Sát kêu la thảm thiết, mà Nguy Nguyệt Yến giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng la thảm thiết đó, mỉm cười quái dị, dặt cây thương nằm ngang, xem kĩ cái dạ dày.
Dạ dày của Bạch Sát, chuyên dùng để chưa những nước độc màu xanh, có kích thuốc lớn bất thường.
Hơn nữa, màu xanh đậm lô ra trông rất bất thường, nhìn qua trông rất kỳ lạ, nói không chừng là một vật liệu siêu phàm có thể cho vào lò rèn?
Vệ Lam Lăng đứng bên cạnh thấy Nguy Nguyệt Yến độc ác tàn nhẫn như vậy thì há hốc kinh ngạc, lần nữa đánh giá Tằng Tiêu điện thấp đi một chút nữa, có thể bồi dưỡng ra một tổ chức thần bí điên cuồng bí hiểm như vậy, tuyệt đối không phải là đơn giản !
Bụng Bạch Sát lần nữa bị cắt ra hắn ta đau đớn lăn lộn trên đất, tiếng kêu thảm thiết dần dần yếu đi.
Nếu như không phài là Hồng Sát lá lành đùm lá rách, cho hắn cho hắn lượng âm khí ít ỏi thì chỉ sợ hắn ta đã trực tiếp hồn bay phách tán rồi.
-Rất tốt.
Nguy Nguyệt Yến treo dạ dày trên trường thương trả lại cho Lý Ngang, hai tay đan chéo đặt trước người, nhìn Hồng Sát Bạch sát lạnh lùng nói:
-Đóng xong lộ phí, các ngươi có thể tiếp tục sống.
Mà đối diện với ác đồ lòng dạ độc ác như vậy, Hồng Sát Bạch Sát cũng không dám có nửa điểm phản kháng, dập đầu giống như giã tỏi.
-Các ngươi,
Nguy Nguyệt Yến kéo dài âm cuối, thưởng thức biểu hiện vô cùng hoảng loạn trên mặt đối phương, hung ác nói:
-Có phải là rất không phục không?
-Không có không có!
Hồng Sát cười khan lấy lòng nói:
-Ngài có thể nhìn trúng quần áo của chúng tôi, là phúc phận ba đời chúng tôi tu được.
-Đúng.
Bạch Sát ôm bụng không cho cơ quan nội tạng chảy xuống, trên trán đày mồ hôi, còn kiên quyết lấy lòng nói:
-Cả đời làm ma quỷ của ta, tiếc gì cái dạ dày chứ?
-Tốt lắm, thái độ lạc quan tích cực, rất có sức sống, không tồi.
Nguy Nguyệt Yến tán thưởng gật gật đầu, nhìn về phía Ngu Tranh Hài lạnh lùng nói:
-Anh có muốn đi với chúng tôi không, hay là vẫn tiếp tục ẩn náu?
-Tôi ở trong bóng tối âm thầm quan sát, các cô tiếp tục đi về phía trước đi.
Ngu Tranh Hài cất trường thương đi, cất dạ dày trên mũi thương vào thanh ba lô, lui về phía sau cho đến khi biến mất trong màn sương mù.
Thực ra hắn rất muốn lại dùng ID này nữa, ở trong tầm mắt Vệ Lăng Lên tạo cảm giác tồn tại để Cục Đặc Sự để tâm một chút đến người gọi là Ảnh Đồ Quật này.
Đáng tiếc hiệu quả của ảo giác mắt mèo duy trì không được bao lâu, Ngu Tranh Hài cái ID này chỉ có thể rút lui.
Sau khi hắn rời khỏi, Nguy Nguyệt Yến là người có thực lực mạnh nhất nơi này, uy hiếp Hồng Sát Bạch Sát đi trước dẫn đường.
Mà Lý Ngang lợi dụng thời cơ này, lần nửa sửa sang lại quần áo, thay đổi ảo giác chính mình tạo ra, một lần nữa lẫn vào trong đám người.
Cái gọi là hổ chết nhưng không mất uy, có hai yêu quái mạnh mẽ dẫn đường, ngược lại trên đường đi cũng không gặp bất cứ yêu ma đui mù nào.
Song sát cũng tương đối thức thời, cũng không dẫn bọn họ tới điểm sương mù.
Đoàn người đi khu phố sương mù, mãi cho đến lúc sắp đến điểm đến cuối cùng, số 149 đường Hòa Sơn, Nguy Nguyệt Yến đột nhiên dừng bước. Ngay sau đó cả đoàn đội cũng đều dừng lại.
Nguy Nguyệt Yến ngừng thở tập trung suy nghĩ một lúc, nhìn Song Sát bình tĩnh nói:
-Các ngươi có thể đi rồi.
Song Sát như được đại xá, sao còn quan tâm hỏi thăm lý do chứ, trực tiếp trốn dưới lòng đất, trốn chạy không thấy đâu nữa.
Thấy dáng vẻ yên lặng trang nhiêm của Nguy Nguyệt Yến, Vệ Lăng Lam đấy lòng kinh ngạc, lẽ nào đối phương đã nhìn ra được cái gì, biết số 149 đường Hòa Sơn chính là một cứ điểm của Cục Đặc Sự sao?
Cô vừa định thăm dò, lại thấy hai tay của Nguyy Nguyệt Yến vung lên màn sương mù, sau đó bóng dáng biến mát đâu không thấy.
Mà tòa nhà cao ở số 149 đường Hòa Sơn, lại có một cái đèn pha sáng lên, ngọn đèn hình tụ xuyên qua lớp sương mù dày đặc, hoàn toàn bao phủ đám người họ.
-Đây là phòng làm việc đường Hòa Sơn của Cục Đặc Sự, xin hãy cho biết danh tính của các người!
Cái loa lớn bên ngoài toà nhà cao vang lên giọng nói tang thương của một người đàn ông trung niên, Vệ Lăng Lam nhịn không được thởi dài một hơi, thả lỏng đi không ít.
Giọng nói này Vệ Lăng Lam rất quen thuộc, chính là đội trưởng đội hai của đội đặc nhiệm cơ động của Cục Đặc Sự ở thành phố Ân, đồng thời cũng là trưởng quan của cô.
Hà Hình Sầu.
Vệ Lăng Lam cũng không nói lời vô ích nữa, trực tiếp từ trong thanh balo lấy một cái súng tín hiệu, hướng lên trời bóp cò.
Ánh sáng màu đỏ từ đạn tín hiệu phát ra bắn thẳng lên tận trời xanh, ở trên trời cao nổ tung rồi hợp lại thành hình lăng trụ chói lóa.
Hà Hình Sầu bên trong cứ điểm tạm thời đường Hòa Sơn đang đứng bên cửa sổ sát đất, thấy trong màn sương mù dày đặc mơ hồ nhìn thấy phủ hiệu của Cục Đặc Sự, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta xoay người phân phó cho cấp dưới vài câu, để hai thành viên trong đội đặc nhiệm xuống dưới giúp đỡ.
Trên đường, đám người có chút lo lắng bất an thì thầm nói nhỏ, ánh mắt nhìn về phía toà nhà phía trước.
Số 149 đường Hòa Sơn là một trong những cứ điểm của Cục Đặc Sự ở thành phố Ân, yểm hộ bên ngoài là ký túc xa công ty cái gì thành phố trồng cây xanh bảo vệ môi trường.
Toà nhà này mặc dù cao nhưng rất cũ, cửa sổ thủy tinh hình vòng cung màu xanh được sử dụng từ đầu thế kỷ hai mươi mốt, hai bên khung cửa số bị bám đầy bụi không vệ sinh sạch sẽ được.
Hai bên bậc thềm lát đá cẩm thạch, ở cửa có hình hai con sư tử đá, rêu xanh bám đầy trên đó.
Sư tử đá bên trái còn dẫm lên quả cầu đá, nhe răng trợn mắt, trông rất xấu.