Người Chơi Hung Mãnh

Chương 263: Hình Bộ Chống Đối, Ghẻ Lạnh, Vĩnh Bình Thế Tử Hòa Giải, Ba Phong Thư (5)

Chương 263: Hình Bộ Chống Đối, Ghẻ Lạnh, Vĩnh Bình Thế Tử Hòa Giải, Ba Phong Thư (5)

“Rất đơn giản, Hoài Bình quận vương có một cô con gái bảo bối, dung mạo có thể nói là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, đến lúc đó khi tham gia Thái Bình thi hội, ngu đệ bất tài, đến lúc đó sẽ bêu xấu một phen, làm cho đối phương ngạc nhiên, giao trái tim cho ta.”
“Đến lúc đó hai nhà liên hôn, ta sẽ để nàng phòng không gối chiếc, không phải trả được thù rồi sao?”
Mộ Nam Bình nghiêm túc nói.
Hứa Thanh Tiêu: “...”
Khá lắm, mạch suy nghĩ rõ ràng, không thể không tán đồng.
“Hiền đệ, ý kiến hay.”
Hứa Thanh Tiêu nâng chén nói, còn Mộ Nam Bình, hắn cũng không nhịn được cười một tiếng, xem ra hắn rất nghiêm túc.
“Đúng rồi, Hứa Thanh Tiêu, tên Hoài Bình quận vương này là võ giả cảnh giới gì vậy?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Ngũ phẩm đỉnh phong, chỉ nửa bước nữa là bước vào Vương cảnh, thực lực rất mạnh, có thể đứng trong một trăm người hàng đầu vương triều Đại Ngụy.”
Mộ Nam Bình trả lời.
Ngũ phẩm đỉnh phong?
Nửa bước nữa là đến tứ phẩm.
Hứa Thanh Tiêu hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng đối phương tam phẩm hay là nhị phẩm đó chứ.
Không ngờ chỉ mới tới ngũ phẩm?
Võ giả ngũ phẩm mạnh đến vậy sao? Chỉ chút khí thế thôi mà cũng xém đè chết được mình?
Xem ra hắn nhất định phải tu hành con đường võ đạo này cho tốt mới được.
“Hứa huynh, nói thật nha, muốn hơn hắn trên đường võ đạo thì chẳng bằng hơn hắn ở một con đường khác. Ví dụ như chức quan, hoặc là Nho đạo.”
“Về võ đạo, Hứa huynh hay là thôi đi, người đọc sách chúng ta luyện võ cũng chẳng để làm gì, hơn nữa võ đạo còn nói đến căn cốt cơ sở. Từ nhỏ Hoài Bình quận vương đã được ngâm linh dược mà lớn, ngày nào cũng ăn dược thiện, sau khi lớn lên lại tắm rửa bằng máu những con thú cực kỳ bá đạo để luyện thân thể.”
“Hay là chúng ta đừng nghĩ nhiều nữa.”
Mộ Nam Bình mở miệng, hắn không muốn đả kích Hứa Thanh Tiêu nhưng đây là sự thật.
Nho đạo thì không cần nói đến căn cơ, có tài hoa là có tài hoa, nhà nghèo cũng có thể sinh ra quý tử.
Nhưng võ đạo thì lại không giống như vậy, bồi dưỡng căn cơ từ nhỏ rất quan trọng, càng đi về phía sau thì lực cản càng lớn, người kẹt tại thất phẩm cả đời không lên được nữa chỗ nào cũng có.
Hứa Thanh Tiêu có lý tưởng là chuyện tốt, nhưng trên cơ bản là không có khả năng.
“Ừ, chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.”
Hứa Thanh Tiêu không nói thêm gì, hai người bắt đầu nói đến những chuyện khác, đơn giản là Mộ Nam Bình khen ngợi Hứa Thanh Tiêu, hắn nói Hứa Thanh Tiêu lập ngôn làm người ta rung động còn Hứa Thanh Tiêu thì cũng chỉ khiêm tốn vài câu.
Cuối cùng Mộ Nam Bình lại nhắc đến một việc.
“Hứa huynh, huynh ở Hình bộ đã quen chưa?”
Hắn hỏi vậy.
“Cũng được, rất thoải mái, chuyện gì cũng không cần ta quan tâm, đến ngày thì có thể lãnh lương, rất không tệ.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời.
“Ồ, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, Hứa huynh rõ ràng là có tài hoa vạn cổ, không nghĩ tới lại đắc tội nhiều người như vậy.”
“May mắn chính là Hứa huynh có nhóm võ quan bảo vệ, coi như là cũng có hậu thuẫn. Được rồi, không còn sớm nữa.”
“Hứa huynh, ngu đệ xin cáo lui trước, nếu như có bất kỳ chuyện gì thì huynh cứ đến Vĩnh Bình vương phủ tìm ta là được.”
Trời cũng không còn sớm nữa, Mộ Nam Bình muốn đứng dậy rời đi, Hứa Thanh Tiêu đi tiễn Mộ Nam Bình, thuận tiện gửi thư đi luôn.
Làm xong mấy chuyện này Hứa Thanh Tiêu liền trở lại phòng khách nghỉ ngơi.
Cũng vào lúc này, một giọng nói vang lên.
“Tiểu tử, ngươi có nghe hắn nói không? Con đường Võ đạo cực kỳ long đong, ban đầu không luyện tốt cơ sở thì lúc sau sẽ rất khó khăn.”
“Hắn nói không sai chút nào, hai ngày trước tên Hoài Bình quận vương gì đó, trong máu của hắn có dược khí, từ nhỏ đã được ngâm dược trì, tiêu không ít vốn liếng nhưng đến nay cũng chỉ đến ngũ phẩm.”
“Nhưng hắn nói hơi sai một chút, cả đời này Hoài Bình quận vương sẽ rất khó thăng lên tứ phẩm, căn cơ hắn vẫn chưa được, trừ phi có được chân long bảo huyết trong truyền thuyết, nếu không muốn bước vào tứ phẩm, trở thành vương giả khó như lên trời.”
“Là giọng của Đan thần Cổ Kinh.”
Đan thần Cổ Kinh có năng lực biến lớn thu nhỏ, ngày thường luôn nấp trong ống tay áo của Hứa Thanh Tiêu nên không ai phát hiện ra.
“Ta còn chưa tới cảnh giới tương ứng, hơn nữa ta cũng có thể đột phá bát phẩm, tạm thời không nhọc tiền bối sầu lo.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, trả lời như vậy.
Hắn nghe ra được ý của Đan thần Cổ Kinh, hắn muốn bảo mình kiếm dược liệu cho hắn, luyện ra Phá Cảnh đan.
“Tiểu tử, người như ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là tâm đề phòng người khác quá nặng. Lão phu nói thẳng với ngươi, Phá Cảnh đan cũng không nhất định đạt tới đại viên mãn mới có thể uống, dù ở bất cứ cảnh giới nào ngươi cũng có thể trực tiếp đột phá lên cảnh giới kế tiếp.”
“Hơn nữa Phá Cảnh đan là Phá Cảnh hoàn mỹ, tuyệt đối không có bất kỳ tác dụng phụ nào, người chỉ cần thử uống một lần thì sẽ hiểu.”
Đan thần Cổ Kinh tiếp tục nói, dẫn dụ Hứa Thanh Tiêu luyện Phá Cảnh đan.
“Tiền bối, nếu như là như vậy, vậy vãn bối càng không thể nào luyện chế bát phẩm Phá Cảnh đan được, đã sắp đến trung kì rồi, luyện nó ra không phải là rất lỗ sao?”
“Chẳng bằng tiền bối cứ nói thẳng với ta dược liệu cần có để luyện thất phẩm Phá Cảnh đan, ta sẽ đi tìm nó.”
Hứa Thanh Tiêu nói.
Phá Cảnh đan có tác dụng phụ hay không thì Hứa Thanh Tiêu không biết.
Nhưng lúc có thể dựa vào bản thân mình thì Hứa Thanh Tiêu vẫn muốn dựa vào chính mình, khi nào mình không cố được thì dùng Phá Cảnh đan cũng không muộn.
“Thôi đi, chờ đến lúc ngươi đạt đến thất phẩm tự nhiên ngươi sẽ hiểu rõ tất cả.”
Đan thần Cổ Kinh không còn gì để nói.
Hứa Thanh Tiêu đã có lòng đề phòng, vậy hắn cứ để Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ. Dù sao thì khi đến thất phẩm rồi, có nhiều chuyện Hứa Thanh Tiêu sẽ tự hiểu.
“Tiền bối đừng tức giận, ông yên tâm, chờ thời cơ chín muồi vãn bối tất nhiên sẽ nghĩ cách để gom cho đủ dược liệu.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không thể đắc tội với Đan thần Cổ Kinh, dù sao thì sớm muộn gì cũng có một ngày hắn cần đến Đan thần Cổ Kinh.
Ví dụ như sau khi vào thất phẩm.
Bây giờ hắn là người đọc sách, lại là quan viên Hình bộ, chuyện cần làm có một đống lớn, những chuyện sau này không chừng sẽ lại càng nhiều hơn.
Căn bản không có thời gian tu luyện võ đạo, hơn nữa cho dù hắn có thời gian tu luyện võ đạo thì tốc độ chắc chắn cũng sẽ chậm, hơn nữa lại còn là cái loại cực kỳ chậm kia, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn cần Đan thần Cổ Kinh hỗ trợ.
“Ừ.”
Đan thần Cổ Kinh trả lời một câu, sau đó tiếp tục rơi vào giấc ngủ.
Cứ như vậy, Hứa Thanh Tiêu cũng bắt đầu tiếp tục tu hành.
Đầu tiên hắn rèn luyện thân thể trước, Kim Ô tôi thể thuật, sau đó Kim Ô khí huyết cuồn cuộn hóa thành nội khí, sau khi đi qua ba vòng trong cơ thể thì nó không tiếp tục đi vào bên trong khí mạch.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất