Người Chơi Hung Mãnh

Chương 265: Không Nhịn Được Nữa, Không Cần Phải Nhịn, Tấu Lên Trên, Năm Tượng Thánh Cùng Lên Tiếng (1)

Chương 265: Không Nhịn Được Nữa, Không Cần Phải Nhịn, Tấu Lên Trên, Năm Tượng Thánh Cùng Lên Tiếng (1)

Sáu người đứng dậy đi theo Hứa Thanh Tiêu vào trong đình.
Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống trước, sau đó phất phất tay mời sáu người lần lượt ngồi xuống.
“Hứa Đại nhân, hai vị này là huynh đệ Triệu Đại Triệu Nhị, thời gian làm việc lần lượt là mười ba với mười lăm năm. Hai vị này là huynh đệ Lý Kiện Lý Khang, làm việc cũng được mười năm, thực lực rất mạnh, đã đạt thập phẩm đại viên mãn.”
“Trước đó bọn họ cũng tham gia vào chuyện kia, rất kính sợ tôn trọng Hứa đại nhân, đồng thời cũng rất mực trung thành.”
Dương Hổ đứng dậy, nhanh chóng giới thiệu bốn người còn lại.
“Bái kiến Hứa đại nhân.”
Bốn người đứng dậy, cúi đầu cung kính về phía Hứa Thanh Tiêu, khuôn mặt rất kiên nghị.
“Tốt.” Hứa Thanh Tiêu rót trà cho sáu người, ngay sau đó mở miệng nói.
“Chư vị huynh đệ bôn ba ngày đêm, dọc đường đã mệt mỏi. Ta đã sai người quét dọn phòng khách, sau này mọi người cứ ở lại đó, xin đừng chê bai.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, báo cho bọn họ về chỗ ở.
“Đa tạ đại nhân.”
Sáu người đồng loạt mở miệng cảm tạ Hứa Thanh Tiêu.
“Việc nhỏ thôi.” Hắn nhấp một ngụm trà, nhóm người kia cũng thi nhau uống một ngụm. Bôn ba cả chặng đường quả thật có chút mệt mỏi, đợi bọn họ từ từ bình ổn lại, Hứa Thanh Tiêu tiếp tục mở miệng.
“Các vị huynh đệ, nếu mọi người đã đến đây thì có một số việc Hứa mỗ phải nói cho rõ ràng.”
“Mọi người là được Dương Hổ Dương Báo đề cử đến đây, Hứa mỗ ta nếu đã dùng người thì sẽ không nghi ngờ, còn nếu đã nghi ngờ thì sẽ không dùng. Vậy nên, đối với bốn người các ngươi, Hứa mỗ vẫn không hoàn toàn tín nhiệm.”
“Nhưng Hứa mỗ cũng biết rõ. Mặc kệ là chư vị vì kính trọng hay là vì nguyên nhân khác, thì mục đích thật sự vẫn là để trèo lên trên, muốn trở nên nổi bật. Điểm này, Hứa mỗ hiểu rõ ràng.”
“Hứa mỗ ta có thể cam đoan, nếu như các người có lòng trung thành vì ta mà làm việc thì quyền tài không thiếu. Nhưng vẫn xin các vị nhất định phải nhớ kỹ một việc, Hứa mỗ nếu nghi ngờ người thì sẽ không dùng, dùng người thì sẽ không nghi ngờ. Tuy nhiên, nếu phản bội một lần thì tuyệt đối sẽ không có cơ hội thứ hai.”
Hứa Thanh Tiêu nói năng vô cùng chân thành.
“Bọn ta đã hiểu!”
Đám người khẽ gật đầu.
“Vậy thì được. Sau này chúng ta cùng giúp đỡ nhau. Đây là lệnh bài của ta, ngày mai các ngươi cầm theo tấm lệnh bài này đến Lại bộ ghi lại thông tin, sau đó đến đây chờ ta.”
Hứa Thanh Tiêu phân phó.
“Rõ, đại nhân.”
Dương Báo nhận lấy lệnh bài, hơi kích động.
“Các ngươi mau đến phòng cho khách nghỉ ngơi đi. Nhớ kỹ, đã đến kinh đô, mỗi ngày phải rửa mặt sạch sẽ rồi lên giường đi ngủ, đừng làm loạn.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói.
Đám võ phu này đều là người thô kệch, thường xuyên không rửa chân tay không tắm rửa đã đi ngủ. Nên Hứa Thanh Tiêu đương nhiên muốn căn dặn một câu, nếu không thì học đường này của mình chẳng phải sẽ loạn thành một nùi sao.
Phải chú ý vệ sinh cá nhân.
“Được, Hứa đại nhân yên tâm đi, chúng ta chắc chắn sẽ không làm loạn.”
Mấy người Dương Báo mở miệng cười cười, ngay sau đó thì đi về phía phòng khách, sau đó lại đi ra bên ngoài cầm hành lý, vô cùng sôi nổi đi vào phòng khách.
Nhìn bọn họ như vậy, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được mà cười một tiếng. Học đường vốn yên tĩnh cũng có thêm chút hơi người.
Nhưng mà có một phiền phức mới xuất hiện, đó chính là không có ai nấu cơm.
Cái này để sau rồi tính vậy.
Đứng dậy giãn gân cốt một chút, Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời, hắn rời hỏi học đường đi đến tìm chưởng quầy khách điếm nói một câu, bảo mấy ngày này đưa cơm tới theo giờ.
Lúc đầu khách điếm cũng không có quy định này, nhưng Hứa Thanh Tiêu là quan viên Hình bộ, vậy nên lập tức có thêm quy tắc này. Hứa Thanh Tiêu có trả tiền cơm hay không là chuyện nhỏ, hầu hạ quan lớn mới là chuyện quan trọng.
Về phần tranh đấu trong triều đình thì không liên quan gì đến lão bách tính như bọn họ. Kể cả Hứa Thanh Tiêu bị xem là kẻ địch của cả triều thì cũng không thể nói không được ăn cơm.
Về đến nhà, Hứa Thanh Tiêu tĩnh tâm đọc sách, đến đêm khuya cũng yên tâm ngủ. Hắn đã xin Hình bộ nghỉ một ngày nên không cần phải đi đến Hình bộ.
Còn nữa, mời hay không mời thì cũng không đáng kể, dù sao thì cũng không có chuyện gì cho mình xử lý.
Hôm sau.
Hứa Thanh Tiêu tỉnh lại từ sớm rồi đi đến Hình bộ. Mấy người Dương Báo cũng đã tỉnh từ rất sớm. Hôm qua bọn họ ngủ sớm nên cũng dậy sớm.
Sau khi đi đến Hình bộ, hắn đi vào phòng chủ sự giống như trước đây.
Trước mặt hắn vẫn là hồ sơ cứu trợ thiên tai Bình Khâu.
Nửa canh giờ sau.
“Chào Hứa đại nhân.”
Chu Nam cười nói.
“Ừm.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, để lộ ra nụ cười ôn hoà.
“Hứa đại nhân, ta đi lấy hồ sơ đến cho ngài.”
Chu Nam cười nói, mọi việc vẫn giống như cũ, chỉ là phần hồ sơ này đã được lấy mấy ngày rồi.
“Được rồi. Chẳng qua là ngươi nói với bọn họ một tiếng rằng chủ sự của phần hồ sơ này đã đợi năm ngày, cho dù có bận thì cũng nên có câu trả lời.”
“Còn nữa, nói với bọn họ một tiếng, tính tình của Hứa mỗ tốt nhưng không có nghĩa lúc nào cũng tốt như thế. Nếu như tạo thuận lợi thì sau này mọi người còn có thể hỗ trợ nhau, nếu không thì đừng trách Hứa mỗ.”
“Nhớ kỹ, truyền đi không được sót một chữ nào. Ta biết ngươi có ý tốt, cũng hay lựa lời với đối phương nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, ta còn tiếp tục ở Hình bộ thì ngươi cũng sẽ gặp khó khăn.”
Hứa Thanh Tiêu nói một hơi rất dài.
Gửi một phần hồ sơ đến, người ta kéo dài năm ngày, quả thật là có chút quá đáng.
Chèn ép cũng được, ghẻ lạnh cũng được, chuyện gì cũng phải có giới hạn, không cần phải níu lấy không buông.
“Chuyện này… đại nhân, vẫn là đừng nên như vậy.”
“Chưởng kho là cháu ngoại của Thị lang đại nhân, chúng ta thật sự không cần phải thế.”
“Đại nhân, hôm nay ta sẽ đi khẩn cầu họ, nghĩ hết mọi cách để làm cho đại nhân.”
Tình thế của Chu Nam có chút khó xử. Từ đáy lòng hắn ta vẫn hy vọng Hứa Thanh Tiêu có thể làm được gì đó, như vậy thì bản thân cũng được nhờ. Nhưng mà từ trên xuống dưới Hình bộ giống như đã thỏa thuận ngầm, đối xử với Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng đủ kiểu.
Như vậy cũng đã khiến hắn chịu không ít thiệt thòi, gặp không ít kẻ vô lương tâm. Trước đây hắn ta đã không lăn lộn nổi, bây giờ lại càng khó chịu hơn.
Nếu không phải muốn ăn cơm của ông quan này, hắn ta đã đi từ lâu.
Nghe thấy giọng nói của Chu Nam, Hứa Thanh Tiêu nhìn hắn ta một cái, cuối cùng khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Trong phòng chủ sự.
Đã đến buổi trưa, không ít người đi ra ngoài để dùng bữa.
Chu Nam vẫn chưa xuất hiện, xem ra lại giống như lúc trước.
Đến giờ Dần, quay lại thời gian làm việc, Chu Nam ủ rũ đi về, hiển nhiên là hôm nay lại công dã tràng.
“Hứa đại nhân, thuộc hạ bất tài.”
Chu Nam hơi khó chịu nói.
“Đi đi, nhớ kỹ lời ta nói hôm nay, ngày mai nhớ chuyển lời cho bọn họ.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất