Chương 270: Chữ viết tay
Trong xe tuy rằng vệ sinh rất sạch sẽ, trong không khí còn có mùi thơm của chất tẩy rửa, nhưng vẫn có thể nhìn ra nội thất của chiếc xe này đã nhiều năm rồi.
-Ta, người lái một chiếc xe giá rẻ, đến khu dân cư cao cấp để làm gì?
Lý Ngang lẩm bẩm:
-Tóm lại, trước tiên tìm ra vai trò của bản thân rốt cuộc là ai.
Hắn đưa tay bẻ gương chiếu hậu của xe, mượn đèn đường trên đỉnh đầu nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình.
-Mẹ kiếp?!!
Trong gương, Lý Ngang bây giờ là một người phụ nữ da trắng khoảng năm mươi tuổi, với mái tóc ngắn màu nâu mịn màng, khuôn mặt tròn, ngoại hình trung bình, nếp nhăn sâu, béo phì, mặc một tay áo ngắn màu đỏ lỏng lẻo với quần jean, chân mang giày thể thao rẻ tiền.
Trông giống như dì Suzanne.
-Ta dựa vào? Đây là ta?
Lý Ngang cảm giác mơ hồ có chút hít thở không thông, hắn nhìn vị lão đại nương da trắng trong gương chiếu hậu, làm ra vẻ mặt kinh ngạc kinh ngạc vạn phần, chỉ cảm thấy vô cùng nhức trứng.
-Ha ha ha ha ha ha ha ha.
Sài đại tiểu thư trốn trong cơ thể Lý Ngang rốt cục nhịn không được chui ra khỏi lồng ngực hắn cười như điên:
-Suỵt, ngươi nhỏ giọng một chút.
Lý Ngang trừng đôi mắt cá chết, đối mặt với Sài đại tiểu thư trước ngực:
-Ngươi đã sớm biết có phải hay không...
Sài Đại tiểu thư lặng lẽ nhếch miệng cười to,
Ngay từ đầu, cô đã phát hiện nhân vật mà Lý Ngang đóng, vẫn một mực không nói, chính là bởi vì cô rất muốn nhìn thấy biểu tình gặp quỷ của Lý Ngang.
-Quái ác thật.
Lý Ngang bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay nhấn đầu Sài đại tiểu thư vào ngực.
Nhiệm vụ lần này cũng không có bất kỳ hạn chế nào, Lý Ngang có thể sử dụng cơ thể của người đàn bà da trắng này mà tùy ý sử dụng kỹ năng cùng trang bị đạo cụ.
Hắn kéo ra các ngăn nhỏ ở phía trước của chiếc xe, vén lên tấm che nắng phía trên đỉnh đầu, tìm kiếm một vòng trái phải, tìm thấy điện thoại di động, ví, súng ngắn trong túi nhựa, và một loạt các loại tài liệu, bao gồm cả giấy phép lái xe.
Điện thoại di động phong cách cũ, không có mở khóa dấu vân tay, và Lý Ngang hoàn toàn không biết mật khẩu bốn chữ số của nó, chỉ có thể đặt lại trong túi.
-Nơi này không phải là thế giới thực, chỉ là bối cảnh thiết lập cực kỳ giống bối cảnh ở Mỹ trong thế giới thực.
Lý Ngang lật qua những tài liệu mà hắn ta tìm thấy và nhanh chóng nói:
-Người phụ nữ mà ta nhập vai tên là Catherine Raphael, 52 tuổi, là một y tá làm việc trong bệnh viện với mức lương thấp, miễn cưỡng sống ở vùng ngoại ô phía nam của Frankford.
-Erin Raphael trong mục tiêu của nhiệm vụ là con gái của Catherine.
Hắn rút ra một số bức ảnh là hình ảnh của Erin khi còn nhỏ, Erin tham gia cuộc thi sắc đẹp, Erin tốt nghiệp trung học, tốt nghiệp đại học, hai người đi du lịch cùng chụp ảnh.
-Mẹ và con gái quan hệ hòa thuận, nhưng không có hình ảnh của người cha ...
Lý Ngang nâng bàn tay lên, mượn gương chiếu hậu hảo hảo quan sát một phen bàn tay và các ngón tay.
-Trên ngón tay trái đeo nhẫn đã không còn vết tích của nhẫn cưới, có ba khả năng để giải thích.
-Một là người cha đã phản bội từ rất sớm, bỏ rơi vợ và con cái, chạy trốn hoặc ly dị một cách hòa bình.
-Thứ hai là hắn đã sớm không còn ở nhân thế.
-Thứ ba, Catherine bồng bột khi còn trẻ, không biết cha của đứa trẻ là ai.
Lý Ngang dừng một chút, nhìn nhan sắc trung bình của dì Catherine trong kính,
-Cân nhắc toàn diện, vẫn là khả năng đầu tiên cao nhất.
Vì vậy, tình hình bây giờ là Erin Raphael đã chết một cách kỳ lạ, và Lý Ngang đóng vai mẹ cô, Catherine Raphael, muốn tìm ra sự thật về cái chết cho người con gái thương yêu.
-Câu hỏi đặt ra là, Catherine sao không đến sở cảnh sát của Frankford mà đến khu phố cao cấp này làm gì?
-Còn mang theo một khẩu súng lục...
Hắn lấy ra một túi nhựa với một khẩu súng lục bên trong còn có dây thừng, hai băng đạn, hai hộp đạn và một chiếc vé siêu thị.
-Thời gian mua vé được hiển thị là 5 giờ chiều ngày 8 tháng 8 tại siêu thị lớn Walter.
-Điện thoại di động hiển thị bây giờ là 11:00 tối ngày 8 tháng 8.
Lý Ngang lật qua các tài liệu một lần nữa tìm ra một cuốn bản đồ của Frankford có kích thước bằng lòng bàn tay.
Mở sách bản đồ ra, một chiếc lá vàng khô rơi xuống, trang bản đồ nơi chiếc lá nằm có một vòng tròn dùng bút đỏ vẽ, bên cạnh vòng tròn còn dùng chữ viết tay, viết một cái tên, George Katel.
-Kết hợp với hình dạng đường xung quanh, khu vực được khoanh tròn trên bản đồ chính là khu vực mà chiếc xe này đang đậu.
Lý Ngang ngẩng đầu lên nhìn về phía một biệt thự ở phía trước đường,
-Mà nhà của George Katel, ngay ở chỗ đó.
Lý Ngang khởi động chiếc xe hơi và lái xe dọc theo con đường về phía trước.
Lúc này đang lúc đêm khuya, khu dân cư đã lâm vào yên tĩnh, chiếc xe cũ do Lý Ngang điều khiển không hợp với môi trường xung quanh, ở tầng hai, tầng ba vài căn nhà hai bên đường mơ hồ có người nhìn sang.
Trong các khu dân cư cao cấp của Hoa Kỳ, ý thức an ninh của cư dân tương đối mạnh, nếu hàng xóm xung quanh nếu nhìn thấy cư dân không thuộc khu dân cư lén lút đi lại trên đường phố vào giữa đêm thì họ sẽ gọi cho ban quản lý hoặc thậm chí cảnh sát địa phương.
Lý Ngang mặt không đổi sắc, không buông chân ga, tiếp tục đi thẳng vượt qua nhà George Katel, thậm chí rời khỏi khu dân cư này.
Sài Thúy Kiều tò mò hỏi:
-Hở? Anh không đi tìm gã đó sao?
Lý Ngang lắc đầu:
-Bây giờ dừng lại sẽ khiến cư dân khu dân cư báo cảnh sát, trước tiên chờ ta dừng xe bên ngoài.
Hắn đậu xe của mình trên một đường phố bên ngoài khu dân cư, đi bộ xuống xe trở về khu dân cư với tốc độ nhanh nhẹn hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác bản thân.