Chương 274: Du lịch
Điểm chung duy nhất là hầu hết bọn họ đều sống ở tầng đáy của xã hội,
Những kẻ lang thang vô gia cư, thanh thiếu niên hút chích ma túy, phụ nữ trẻ sống trong một chiếc xe bỏ hoang...
Cái chết của bọn họ không ai hỏi thăm, cho dù trở thành thi thể cũng sẽ không có người nhà đến nhận.
-Những người này đều bị mưu hại, nguyên nhân chân chính gây tử vong đều là xuất huyết động mạch cổ.
Lý Ngang liếc nhìn bình tĩnh nói:
-Nhưng ai đó đã cố tình sử dụng tất cả các loại phương pháp phá hủy cơ thể để phòng ngừa bị điều tra ra.
-Không sai, những thi thể này đều là con mồi bị săn bắn, trong đó thậm chí còn có trường hợp người sống dùng nắm đấm đập vỡ hộp sọ.
-Một số đồng nghiệp trong văn phòng cũng đang âm thầm bàn tán, có thể là truyền thuyết thành phố Frankford, được gọi là Ma cà rồng.
Các bác sĩ pháp y nhấn một vài lần trên máy tính xách tay của mình, mở ra một số tập tin video và quay màn hình máy tính về phía Lý Ngang.
-Đây là... Tôi ghi lại video khi khám nghiệm tử thi của Erin Raphael ,
Ông George Katel thì thầm:
-Nếu bà muốn xem, tốt nhất là nên chuẩn bị tâm lý ...
Lý Ngang lắc đầu, vượt qua vị pháp y, mở tài liệu video, không ngừng xem nhanh.
---
Mười phút sau, Lý Ngang im lặng đóng giao diện.
Cho dù là hắn, cũng vì hình ảnh Erin Raphael bị tra tấn khủng khiếp khi còn sống mà rét run. Bất kỳ “con người” nào vẫn còn có một tia lương tâm và một tia ranh giới cuối cùng cũng sẽ không thực hiện những hành động tàn nhẫn như vậy đối với đồng loại của mình.
-Hô...
Lý Ngang mặt không chút thay đổi phun ra một ngụm trọc khí, bàn tay theo bản năng nắm chặt thành nắm đấm.
【Mục tiêu nhiệm vụ một giai đoạn 1: “Tra ra nguyên nhân cái chết của Eren Raphael” Đã hoàn thành】
【Mục tiêu nhiệm vụ giai đoạn 2: Đi đến Câu lạc bộ Băng Sơn đường số 17 Hudson Road, thành phố Frankford để tìm Felix Miller】
【Giới hạn thời gian nhiệm vụ: 2 giờ】
【Phần thưởng nhiệm vụ: Không có】
【Nhiệm vụ thất bại trừng phạt: xóa bỏ】
Lý Ngang im lặng, trong lòng vị y George Katel nhìn đến xem đây hoàn toàn là biểu hiện tuyệt vọng của một người mẹ.
Hắn muốn nói gì đó để an ủi một phen, muốn nói lại thôi, chậm rãi ngậm miệng lại.
Lý Ngang mở trang web trên máy tính xách tay, truy vấn cái tên Felix Miller, tìm thông tin liên quan.
Một bên hỏi các bác sĩ pháp y:
-Felix Miller, ông có biết anh ta không?
-Biết.
-Gia đình Miller mở một công ty vũ khí, vài thập kỷ trước đã tích lũy được vô số tài phú và là một trong những dòng họ quyền lực nhất trong thành phố.
Vị bác sĩ pháp y thì thầm:
Felix Miller có cha là chủ tịch của một công ty vũ khí, mẹ của hắn là chủ sở hữu đài truyền hình, chú là công tố viên Frankford và bác của hắn là một nghị viên của tiểu bang.
Bản thân hắn lại là loại cặn bã chính cống không thể bài trừ, khi còn nhỏ liền tiến hành giam cầm bạn cùng lớp.
Sau khi trưởng thành thì cùng với mấy tên nhà giàu ăn chơi khác cũng xuất thân quyền quý, bằng vào thế lực của gia tộc tùy ý làm bậy.
Bọn chúng liên quan đến hàng chục tội danh như cố ý gây thương tích, quan hệ tình dục tập thể, gây hấn đánh đập, giam giữ người khác, say rượu lái xe dẫn đến chết người, gây chuyện bỏ trốn, được mọi người biết đến trên khắp Thành phố Frankford.
Nhưng không ai có thể trừng phạt bọn chúng, và thậm chí nhục mạ hắn ta trên Twitter Facebook liền sẽ bị tay chân nhà Miller trên khắp tiểu bang tìm đến cửa đánh đập.
-Cực kỳ tốt.
Lý Ngang tìm đầy đủ thông tin trên web, gật đầu, tiện tay lấy máy tính xách tay của vị pháp y đi, xoay người đi ra khỏi phòng sách.
Pháp y kinh hãi nói:
-Bà đi đâu vậy?
-Đến du lịch một chuyến rồi nói đi liền đi.
Lý Ngang vẫy tay, không quay đầu lại và nói:
-Ông với vợ và con cái của ông nên rời khỏi thành phố đi,
-Nếu tôi phát hiện ra ông nói ra những gì đã xảy ra tối nay, tôi sẽ tìm ra ông, đuổi theo ông rồi lại giết ông.
Vị pháp y còn muốn truy vấn nhưng thân ảnh Lý Ngang đã biến mất ở sân sau tối đen, biến mất không thấy.
Lý Ngang trở lại xe, lật qua cuốn bản đồ và khởi động xe đến trung tâm thành phố.
Hắn không trực tiếp đi thẳng đến đường Hudson, mà là đi vòng quanh một khúc cua nhỏ, lái đến một con phố nào đó, xuống xe chui vào ngõ nhỏ, lẻn vào sân sau của một cửa hàng vũ khí cấp 2 được ATF ủy quyền, đeo găng tay thuần thục cạy khóa mật mã, hệ thống báo động, nguồn điện chính, mò mẫm tiến vào cửa hàng súng.
Tại Hoa Kỳ, 21 tuổi mới có thể uống rượu, nhưng 18 tuổi đã có thể mua súng và 5 tuổi liền được thực tập bắn súng dưới sự hướng dẫn của cha mẹ.
Đôi khi có các vụ xả súng xảy ra ở Mỹ nên các siêu thị lớn sẽ loại bỏ trò chơi điện tử thuộc thể loại loại bắn súng (vì trò chơi điện tử có thể gây ra khuynh hướng bạo lực đối với thanh thiếu niên), nhưng trên kệ siêu thị này lại có tất cả các loại súng ống chỉ tốn vài trăm đô la là có thể mua được.
Nó là hiện thực tại nước Mỹ.
Là một nam sinh trung học bình thường chưa bao giờ mua súng ống,
Lý Ngang bước vào cửa hàng súng ở Mỹ cũng giống như bà Lưu lần đầu bước vào công đường, nhìn vào các kệ đồ đầy màu sắc.
-M249 bán tự động dân dụng, SCAR 17S, HK417 bán tự động dân dụng, M1911R1, Remington 700, Barrett M82A1, mũ giáp, kính ngắm, kính nhìn đêm, nỏ, cung ...
Lý Ngang cảm khái nói:
-Một năm đi dạo biển lớn hai lần, mỗi lần đều có cảm giác mới mẽ.
Súng trường tấn công trong cửa hàng súng mặc dù chỉ có loại dân dụng bán tự động, nhưng quy định là chết, con người là sống, chỉ cần sửa đổi một chút (ví dụ như đặt kíp súng) thì có thể trở thành hoàn toàn tự động - các thương nhân vũ khí của mỹ cũng thích cởi quần đánh rắm và bịt tai trộm chuông.
Đầu Sài đại tiểu thư từ trong cổ hắn chui ra, quét qua cửa hàng súng giống như siêu thị,
-Nhiều súng như vậy, anh định lấy bao nhiêu?
-Bao nhiêu?