Chương 279: Náo Loạn Lật Trời, Muốn Phạt Hình Thượng Thư? Bệ Hạ Truyền Chỉ, Hứa Thanh Tiêu Tăng Quốc Vận Đại Ngụy (2)
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Dừng ở đây đi.”
“Những người có lỗi trong truyện này đều đã bị phạt. Ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh hít sâu một hơi. Ông ta gắng lộ ra vẻ bình tĩnh để đứng trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Không trấn tĩnh thì không được. Coi như là để cầu xin tha thứ thì ông ta tin rằng Hứa Thanh Tiêu không thể nào có chuyện bỏ qua cho mình.
“Trương thượng thư nói đùa, còn một người nữa là ngài đây, vậy thì sao có thể dừng lại được?”
Hứa Thanh Tiêu không thèm để ý. Hôm nay hắn muốn phá bỏ khuôn khổ, phạt hình Thượng thư.
Nếu như cây trượng này có thể đánh xuống, Hứa Thanh Tiêu có thể cam đoan rằng tất cả những người trong Lục bộ không ai dám chọc vào mình nữa, tối thiểu nhất thì cũng không cố tình làm khó mình.
“Hứa Thanh Tiêu, bản quan chính là Hình bộ Thượng thư của Đại Ngụy, là đại diện cho Hình bộ của Đại Ngụy. Nếu như ngươi thật sự làm bản quan bị thương, vậy thì chẳng phải ngươi trong thiên hạ sẽ cười chê vương triều Đại Ngụy ta hay sao?”
Trương Tĩnh dùng cái tình, cái lý để thay đổi, nói đi nói lại thì ý tứ chính là không nên đánh ông ta.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại lắc đầu, bước lên phía trước một bước rồi nhìn về phía Trương Tĩnh rồi nói:
“Hình bộ bất công! Đại nhân thân là Thượng thư, đáng lý ra phải cộng thêm hai mươi trượng, chẳng qua là nể tình đại nhân lớn tuổi, hạ quan đã không cộng thêm, vậy nên hai mươi trượng này, đại nhân không muốn nhận cũng phải nhận.”
Sau khi nói đến đây, Hứa Thanh Tiêu bước lên trước một bước chuẩn bị đưa tay tóm lấy Trương Tĩnh.
Trong chốc lát, sắc mặt của Trương Tĩnh trở nên vô cùng khó nhìn, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
Lực tay của Hứa Thanh Tiêu lớn đến mức nào? Làm sao ông ta có thể không biết chứ? Kể cả những lúc trên triều bệ hạ phạt ông ta hai mươi trượng, Ngự Lâm quân nể tình ông ta là Hình bộ Thượng thư nên không dám ra tay ác liệt.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu thì không giống như vậy, hắn thực sự có cam đảm đánh thẳng tay.
Chỉ là, đúng lúc này có một giọng nói vang lên.
“Bệ hạ có chỉ, truyền Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh vào cung, truyền Hứa Thanh Tiêu vào cung.”
Tiếng nói vừa vang lên, sắc mặt của Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh liền dịu đi, đồng thời cũng có không ít quam viên Lục bộ thở phào một hơi.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu thật sự động vào Hình bộ Thượng thư, vậy thì chuyện này đúng là phiền phức rồi, kiểu gì cũng sẽ liên lụy đến Lục bộ, không tính là động đất nhưng chuyện này tuyệt đối là một chuyện khiến cho thiên hạ chấn động.
Cũng may, đúng thời khắc mấu chốt bệ hạ đã ra tay!
Bằng không thì không biết bọn họ sẽ chuốc phải phiền phức gì.
“Hứa Thanh Tiêu, bản quan không muốn ở đây tranh cãi với ngươi nữa, cùng đi vào cung gặp bệ hạ, để bệ hạ phân xử mọi chuyện.”
Giờ phút này, Trương Tĩnh trực tiếp mở miệng. Ông ta bước đi rất nhanh ra ngoài Hình bộ.
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Thanh Tiêu không khỏi thở dài một hơi. Chỉ còn đúng một bước cuối cùng thôi, nếu như sớm một chút vậy thì hắn có thể thật sự ra tay rồi.
Có điều, rất nhanh sau đó, Hứa Thanh Tiêu lắc đầu rũ bỏ đi suy nghĩ của mình.
Ý chỉ trong cung đến không sớm không muộn, hết lần này đến lần khác đều xuất hiện đúng lúc này, hiển nhiên là do Nữ đế cố tình làm vậy.
Xem ra bệ hạ đã mượn mình để cố ý gõ đầu Hình bộ.
Trong chớp mắt, Hứa Thanh Tiêu đã sáng tỏ.
Dù sao thì mình cũng làm loạn một trận to như vậy, trong cung đã biết từ lâu, muốn ra tay ngăn lại thì chỉ sợ là đã nhanh chóng tuyên người vào cung. Thế nhưng lại chọn đúng lúc này mới truyền chỉ, vậy không phải là muốn cảnh cáo Hình bộ sao?
Về phần nguyên nhân cụ thể là gì, Hứa Thanh Tiêu không hề biết. Điều duy nhất hắn biết chính là mình phải tiến cung.
Bên ngoài cung.
Không ít quan lại quyền quý đã đứng chờ ở chỗ này. Sau khi chứng kiến bước đi cực nhanh của Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh thì bắt đầu bàn tán không ngớt.
“Đây không phải là Trương đại nhân, thượng thư của Hình bộ hay sao? Sao lại đi nhanh như vậy chứ? Chậm một chút, chậm một chút.!”
“Trương đại nhân, chú ý một chút đi, đằng sau có gì đâu, chạy cái gì mà chạy.”
Đây chính là giọng nói của đám võ quan, Bọn hắn đến đây cốt là để xem trò vui.
Nhìn thấy Trương Tĩnh hoảng hốt bước đi, bọn họ tự nhiên không nhịn được mà nói vài câu mát mẻ. Bình thường trên triều đều là ngươi tranh ta đấu, bây giờ thấy ngươi chịu thiệt thòi như thế, chẳng phải nên châm chọc vài câu sao?
Dù sao thì lần sau cũng không có chuyện tốt như vậy nữa.
Trương Tĩnh đanh mặt lại, tiếp tục đi về phía nội cung, còn Hứa Thanh Tiêu thì ung dung bước không nhanh không chậm đằng sau.
“Hứa lão đệ, đỉnh!”
“Hứa lão đệ, sảng khoái nha.”
“Lão đệ , đợi lát nữa xuất cung đến tìm chúng ta uống rượu nhé.”
“Ha ha ha, đúng vậy đúng vậy, đến uống rượu.”
Đám người đó mở miệng khen ngợi uy mãnh của Hứa Thanh Tiêu, đồng thời cũng mời Hứa Thanh Tiêu đến nhà bọn hắn uống rượu.
Hứa Thanh Tiêu không nói gì, chỉ nhìn về phía bọn họ khẽ gật đầu rồi bước vào trong cung.
Thái giám dẫn đường vẫn luôn cúi đầu, sắc mặt của Trương Tĩnh âm trầm, có chủ khó nhìn, còn Hứa Thanh Tiêu thì ngược lại, hắn vẫn lộ vẻ bình tĩnh.
Trong cung, tất cả mọi nơi đều vô cùng yên tĩnh, dị tượng lúc trước cũng hoàn toàn tiêu tán.
Mà hai hàng thị vệ thì đều giữ dáng vẻ khác thường nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Cuối cùng hai người cũng đến bên ngoài điện chờ.
“Tuyên! Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh, Hình bộ chủ sự Hứa Thanh Tiêu nhập điện.”
Sau tiếng gọi của thái giám vang lên, Hứa Thanh Tiêu và Trương Tĩnh bước lên bậc thang. Chỉ có điều bước chân của Trương Tĩnh nhanh hơn, ông ta bước thẳng vào bên trong đại điện, sau đó quỳ trên mặt đất, cất giọng vô cùng bi thương.
“Bệ hạ!”
“Hứa Thanh Tiêu muốn tạo phản rồi! Hắn đại náo Hình bộ, không nói đến chuyện hắn khiến cho Hình bộ bây giờ bị người trong thiên hạ cười nhạo, mà còn phạt hình tất cả những người cao hơn chức chủ sự ở Hình bộ một lượt, thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu không có thánh chỉ của bệ hạ truyền đến, chỉ sợ lão thần sẽ mất luôn cái mạng già ở chỗ này.”
“Bệ hạ, cả đời của lão thần luôn cẩn thận, không nói…”
Bước vào đại điện, Trương Tĩnh lập tức bắt đầu tố khổ và trách cứ Hứa Thanh Tiêu. Trong mắt của ông ta đầu vẻ bi thương, cực kỳ tủi thân.
Chưa đợi ông ta nói xong, Nữ đế đã cất tiếng.
“Câm miệng!”
Giọng điệu lạnh lùng, chỉ hai chữ nhưng lộ ra luồng bá khí cực kỳ đáng sợ.
Trong nháy mắt, nhiệt độ của đại điện giảm hẳn xuống, Trương Tĩnh không dám nói gì, còn Hứa Thanh Tiêu chỉ hành lễ với Nữ đế, xong rồi cũng im lặng không nói.
Cũng đúng lúc này, ngoài cung vang lên giọng nói của thái giám.
“Bệ hạ, Lại bộ Thượng thư, Lễ bộ Thượng thư, Công bộ Thượng thư, Lễ bộ Thượng thư, Binh bộ Thượng thư, đang cầu kiến bên ngoài cung.”
Giọng nói vừa vang lên, Nữ đế đã nhanh chóng trả lời.
“Để bọn họ chờ bên ngoài, không cho phép lên tiếng.”