Chương 278: Náo Loạn Lật Trời, Muốn Phạt Hình Thượng Thư? Bệ Hạ Truyền Chỉ, Hứa Thanh Tiêu Tăng Quốc Vận Đại Ngụy (1)
Còn đối phương thì biến sắc, trong chớp mắt, hắn ta không biết nên trả lời như thế nào.
Suy cho cùng thì đều do mình thích giả vờ như không có chuyện gì, nhất định cứ đi tìm Hứa Thanh Tiêu gây phiền phức, cũng nhất định phải khiến cho Hứa Thanh Tiêu phải khó xử. Giống như những gì Hứa Thanh Tiêu vừa mới nói kia, nếu như mình chỉ tuỳ tiện tìm lý do đuổi Hứa Thanh Tiêu, nói không chừng cũng sẽ không gặp phiền phức như thế này, chuyện này cuối cùng vẫn là tự mình đào hố chôn mình.
Lý Viễn rất khó chịu. Hắn ta hận không thể nói một câu ngay bây giờ đó là ta nhằm vào Hứa Thanh Tiêu ngươi đấy, nhưng mà hắn ta không dám nói thế đâu. Hắn ta mà nói ra thật, Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối sẽ trừng trị hắn, đến lúc đó không phải là từ quan thì nhất định là chịu hình phạt nghiêm khắc.
Dù sao thì vẫn có thể làm khó dễ thuộc hạ dưới trướng, thế nhưng không thể nói toẹt ra, bởi nếu nói rõ ra sẽ chứng minh ngươi lạm dụng quyền riêng.
Nghĩ đến đây, Lý Viễn thật sự rất khó chịu. Nếu sớm biết thành thế này thì hắn ta sẽ không bao giờ chọc vào Hứa Thanh Tiêu.
Có trời mới biết cái tên này vô pháp vô thiên, không kiêng nể bất cứ thứ gì như vậy.
“Lý đại nhân, vì sao không nói gì?”
Hứa Thanh Tiêu lại bước lên trước một bước, ánh mắt lạnh lẽo.
Hiện tại, Lý Viễn chỉ còn hai lựa chọn. Thứ nhất, là tự thừa nhận mình từ chối nhận án, chịu phạt hai mươi trượng. Thứ hai là chối bỏ việc mình từ chối nhận án, nhưng như thế thì tương đương với việc hắn ta thừa nhận mình nhằm vào Hứa Thanh Tiêu.
Cho dù chọn cái nào thì hắn ta đều thấy khó chịu, vậy nên thực sự không biết mình trả lời thế nào.
“Lý đại nhân, nếu như ngươi còn không trả lời, vậy thì hạ quan sẽ ngầm thừa nhận ngươi từ chối nhận án. Hai mươi trượng mà thôi, tốt hơn nhiều so với tội lạm dụng tư quyền.
Hứa Thanh Tiêu lại đi về phía trước một bước. Loại cảm giác áp bách này khiến cho Lý Viễn thấy vô cùng khó chịu.
“Lý đại nhân.”
“Lý đại nhân.”
Hứa Thanh Tiêu đi một bước thì gọi một tiếng, tinh thần của Lý Viễn có chút sụp đổ. Đầu tiên là bị cướp đoạt tài hoa, bây giờ thì phải đối mặt với hình phạt hai mươi trượng, hoặc là tội lạm dụng tư quyền bị bệ hạ trách cứ.
Nghĩ đến đây, Lý Viễn hít sâu một hơi, cắn răng nói.
“Hứa Thanh Tiêu, quả thật bản quan có chút lạnh nhạt bản án này. Chuyện này dừng ở đây thôi, từ nay về sau bản quan có thể cam đoan, mọi việc ngươi làm ở Hình bộ đều thông suốt, ngươi thấy thế nào?”
Cuối cùng Lý viễn vẫn thoả hiệp.
Hắn ta hy vọng dùng cách này có thể hoá giải ân oán, nếu không thì hắn ta nào chịu nổi hai mươi gậy kia.
“Nếu Lý đại nhân đã thừa nhận mình từ chối án, vậy thì hạ quan chỉ có thể xử lý theo phép công.”
Hứa Thanh Tiêu hy vọng Lý Viễn thừa nhận mình không hề từ chối bản án, đáng tiếc là lão hồ ly này vẫn có thể phân rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.
Nhưng đối diện với dáng vẻ yếu thế của Lý Viễn, Hứa Thanh Tiêu cũng không đồng ý.
Cam đoan từ trên xuống dưới Hình Bộ không ngáng chân mình à?
Đây không phải là nói nhảm sao? Hôm nay mình gây chuyện như thế này, liệu còn ai dám gây phiền phức cho mình? Thật sự là không sợ chết hả?
Có lẽ lúc này thấy tốt thì mau nhận, còn có cửa để lấy hảo cảm của đối phương, từ đó có cơ hội để hoá giải ân oán. Nhưng Hứa Thanh Tiêu không cho là như vậy.
Mình đã náo loạn đến mức này rồi, sao có thể chấm dứt qua loa như vậy?
Nói một câu không dễ nghe, văn võ cả triều am hiểu nhất là cái gì? Không phải là âm mưu quỷ kế hay sao?
Mà biện pháp phá vỡ âm mưu quỷ kế duy nhất, chính là liều lĩnh.
Ta không cần biết ngươi có quy củ hay không, chỉ cần ngươi dám trêu chọc ta, ta sẽ chỉnh chết các ngươi. Cùng lắm thì hai bên ngọc đá cùng vỡ, xem thử xem ai mới là kẻ không may.
Chỉ cần mình còn một hơi thở, vậy thì bọn hắn tuyệt đối không dám tìm mình gây phiền phức.
Nếu không thì, ngươi vừa thấy có lợi thì bỏ qua chuyện này, trong thời gian ngắn người ta sẽ không tìm ngươi để làm phiền, đợi đến khi người ta hồi phục nguyên khí sẽ lập tức chơi chết ngươi.
Vậy nên khi ngươi đã tìm được cơ hội thì phải cắn cho thật chặt, cắn cho thật mạnh, tuyệt đối không được thả lỏng dù chỉ một giây. Cứ để bọn họ chịu thiệt thòi lớn, cứ như vậy thì cho dù bọn họ có muốn tìm ngươi gây phiền phức thì cũng sẽ phải cân nhắc xem có đáng hay không, có nên làm hay không.
Trên quan trường không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn.
Một nhân vật lớn chân chính, ở một số thời điểm nhất định sẽ nhanh chóng cân nhắc lợi hại. Nếu chỉ vì muốn phát hết lửa giận trong lòng mà phải bỏ ra một cái giá cực lớn thì chỉ có kẻ đần mới làm như vậy.
Tương tự như Hoài Bình quận vương này, hoàn toàn không có đầu óc. Mặc dù không biết vì sao Hoài Bình quận vương lại giúp đỡ đám Nho quan văn thần này như vậy, nhưng ít nhất trong hình huống hiện tại mà nói, Hoài Bình quận vương làm việc hơi thiếu đầu óc một chút.
Vậy nên Hứa Thanh Tiêu không sợ đắc tội bọn họ, mà ngược lại còn lo lắng mình không đủ hung ác, không thể lưu lại cho bọn hắn một kỷ niệm khắc sâu vào trong trí nhớ.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi dám!”
Nhìn Hứa Thanh Tiêu đang đi đến, Lý Viễn hét lớn một câu. Không đợi hắn ta tiếp tục mở miệng, Hứa Thanh Tiêu đã chộp lấy Lý Viễn, động tay một chút liền đánh trúng gân cốt của hắn ta, sau đó đánh xuống một gậy.
Bốp.
“A a a a a!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu thảm thiết của Lý Viễn có chút cổ quái. Người khác cũng kêu “a”, hắn ta cũng kêu “a” nhưng trong nháy mắt kia đã khiến cho Hứa Thanh Tiêu nhíu mày.
Tiếng kêu này rất quái lạ.
Bốp.
Cái thứ hai.
Bốp!
Cái thứ ba.
Cường độ mỗi gậy hạ xuống Hứa Thanh Tiêu đều nắm rõ. Hắn sẽ không đánh chết, thế nhưng nỗi đau da thịt thì không thể thiếu.
Chỉ có một điều khiến cho Hứa Thanh Tiêu khâm phục chính là, đừng nhìn dáng vẻ sợ hãi của Lý Viễn thế kia, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên đánh bị bất ngờ, từ cái sau hắn ta đã không kêu nữa.
Sau khi kết thúc hai mươi trượng, Hứa Thanh Tiêu lại càng thêm bội phục Lý Viễn, bội phục cốt khí của văn thần.
Nhưng mà lúc cúi đầu xuống nhìn, lúc này Hứa Thanh Tiêu mới hiểu được.
Sau cái đầu tiên thì tên này đã ngất đi, quả nhiên là đồ vô dụng.
Đã giải quyết xong Thị lang, người cuối cùng tiếp sau đây chính là Hình bộ Thượng thư.
Giờ phút này, Hình bộ Thượng thư đứng trước cửa phòng, đối diện với sự hung ác của Hứa Thanh Tiêu, ông ta đã im lặng.
Còn chuyện có sợ Hứa Thanh Tiêu hay không hả?
Nghiêm túc mà nói thì ông ta sợ, nhưng sợ ở đây không phải là sợ Hứa Thanh tiêu, mà là sợ cây gậy trong tay Hứa Thanh Tiêu.
Càng đáng sợ hơn chính là, nếu Hứa Thanh Tiêu thật sự trừng phạt mình, vậy thì mình sẽ không còn mặt mũi nào ở kinh thành này nữa.
Bị đánh hai mươi trượng này, nhất định một tháng tới không thể vào triều.