Người Chơi Hung Mãnh

Chương 285: 0 Cổ Danh Ngôn! Hứa Thanh Tiêu Là Yêu Nghiệt Vạn Đời! Từ Trên Xuống Dưới Lại Bộ Khủng Hoảng (2)

Chương 285: 0 Cổ Danh Ngôn! Hứa Thanh Tiêu Là Yêu Nghiệt Vạn Đời! Từ Trên Xuống Dưới Lại Bộ Khủng Hoảng (2)

Nếu như thế gian sinh ra được một Văn thánh, vậy thì yêu ma trong trời đất này có thể nên ăn cái gì thì ăn, nên uống cái gì thì uống, không cần làm gì cả, chờ chết là được.
Đây chính là phân chia mười phẩm của Nho đạo.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu huy động vĩ lực của Thánh nhân, đây là điều mà đến trình độ của đại Nho mới có thể làm, hơn nữa còn không phải là đại Nho bình thường.
Chỉ có đại Nho mới có thể điều động một bộ phận vĩ lực của thánh nhân. Khi vạch tội Hình bộ, Hứa Thanh Tiêu làm vĩ lực hiện ra, đây là điều đỉnh cấp đại Nho mới có thể làm ra.
Nói một câu không dễ nghe, nếu như không gặp phải chuyện lớn gì thì Trần Chính Nho hắn cũng không làm được đến mức này.
Đây chính là điểm khác thường Trần Chính Nho nhìn ra.
Hứa Thanh Tiêu mới đạt thất phẩm và làm được chuyện ngay cả một Ngũ phẩm cũng khó mà làm được, nói là đại tài vạn cổ cũng không hề quá đáng.
Cho nên Trần Chính Nho nổi lên lòng yêu mến tài năng, lòng yêu tài chân chính.
Dù cho Hứa Thanh Tiêu đắc tội với nhất mạch truyền thừa của Chu thánh thì tính là gì? Ông ta không để ý.
Mặc dù mình cũng là nhất mạch của Chu thánh, nhưng lập tâm của mình là tâm hướng về Đại Nguỵ. Trong mắt của ông ta, chuyện Đại Nguỵ phồn vinh vượt lên trên tranh chấp giữa văn đạo. Giằng co thì có ích gì?
Có thể khiến bách tính trong thiên hạ ăn no một bữa cơm sao?
Có thể khiến cho bách tính trong thiên hạ có thêm một bộ y phục để mặc à?
Không thể.
Nhưng vì sao trước đây ông ta có vẻ không có ý tốt với Hứa Thanh Tiêu. Đó là bởi vì Hứa Thanh Tiêu không có bản lĩnh để ông ta thể hiện ra lòng quý mến người tài.
Nhưng hôm nay ông ta đã sinh ra ý niệm quý mến người tài với Hứa Thanh Tiêu.
Có điều rất nhanh thôi, Trần Chính Nho đã lắc đầu. Bất cứ chuyện gì cũng không thể kết luận quá sớm. Hứa Thanh Tiêu có phải người tài vạn năm hay không vẫn chưa để lộ ra hoàn toàn.
Hơn nữa, quan hệ giữa Hứa Thanh Tiêu với võ quan vô cùng tốt, tương lai nhất định sẽ là chủ binh phạt, đối lập với ý kiến của ông ta.
Vậy nên trong ý niệm này, mình tuyệt đối không thể nào coi Hứa Thanh Tiêu là một người qua đường.
Không có ý gì khác, nhưng nếu như Hứa Thanh Tiêu bác bỏ việc Bắc phạt, tình nguyện ủng hộ vương triều hưng thịnh, nuôi dưỡng dân sinh thì Trần Chính Nho ông sẽ không hề do dự mà ủng hộ Hứa Thanh Tiêu. Trong Nho đạo, bất kể có ai chèn ép Hứa Thanh Tiêu thì ông ta đều lấy quyền lực để giúp đỡ Hứa Thanh Tiêu.
Trên triều, bất kể là ai đến tìm phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu thì ông ta cũng sẽ dốc toàn lực để trợ giúp Hứa Thanh Tiêu.
Thậm chí, trước khi ông ta cáo lão hồi hương sẽ nâng đỡ Hứa Thanh Tiêu đến một vị trí không thể cao hơn.
Đáng tiếc là!
Hứa Thanh Tiêu lại chủ trương Bắc phạt, vậy thì Hứa Thanh Tiêu chính là kẻ địch của ông ta, hơn nữa còn là một kẻ địch vô cùng mạnh. Nếu như để Hứa Thanh Tiêu thật sự cầm quyền, có thế lực, thậm chí khuynh đảo triều chính thì chuyện Bắc phạt sẽ giống như tro tàn lại cháy.
Vậy nên ông ta chỉ có thể làm như vậy.
Chẳng qua cũng còn một chút may mắn là chuyện Bắc phạt năm nay nhất định sẽ có kết quả. Trong vòng một năm này Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối không thể nào nắm quyền lớn, tuyệt đối không thể nào.
Đương nhiêu, nếu như Hứa Thanh Tiêu thật sự có thể tăng thêm quốc vận cho Đại Ngụy, vậy thì chuyện ân oán liên quan đến nhất mạch Chu thánh, Trần Chính Nho hắn có thể tình nguyện buông bỏ. Thế nhưng tranh đấu trên triều thì đúng là không có cách nào, dù quý tài cũng không thể nào ảnh hưởng đến quốc gia.
Trần Chính Nho đã nghĩ như vậy.
Đáng tiếc là, tạm thời ông ta không thể nào nhìn thấy được sách An quốc của Hứa Thanh Tiêu. Nếu như có thể nhìn thấy thì sợ là sẽ phá nát hết tưởng tượng của ông ta.
Mà bên trong đại điện, trên long ỷ.
Nữ đế Đại Nguỵ lẳng lặng nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu đã khuất bóng.
Trong đầu nàng không phải là chuyện hôm nay mà là chuyện liên quan đến Bắc phạt.
Rốt cuộc có Bắc phạt hay không, năm nay phải đưa ra kết quả.
Đã đến lúc đưa ra kết luận.
“Đợi mấy ngày nữa, phải đưa ra An quốc sách rồi.
Nữ đế nhủ thầm trong lòng. Tranh đấu trong triều đình càng ngày càng ác liệt, vì bản thân mới đăng cơ năm đầu tiên nên trong chuyện tranh cãi Bắc phạt, văn võ bá quan không dám cãi nhau quá mức. Thế nhưng cuối năm nay, sớm muộn gì cũng phải ra một quyết sách quan trọng.
Nếu đất nước không thể một lòng thì đối với vương triều Đại Nguỵ mà nói thì trăm hại mà không có một lợi.
Về phần những Thượng thư khác thì vô cùng tò mò không biết Hứa Thanh Tiêu sẽ gia tăng quốc vận bằng cách nào.
Thậm chí cả Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh cũng bắt đầu suy nghĩ kỹ nên trách tội Hứa Thanh Tiêu như thế nào.
Giờ phút này.
Hứa Thanh Tiêu đã đi vào trong Hình bộ.
Quan viên Hình bộ đã tỉnh lại, bây giờ đang nằm trong một gian phòng để nghỉ ngơi, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu bước đến từ cửa chính.
Trong một thoáng, từ trên xuống dưới Hình bộ đều khủng hoảng.
Sợ Hứa Thanh Tiêu lại bắt đầu trò điên gì, nếu vậy thì lúc đó mọi người còn mạng à?
Chỉ là, bước đến cửa lớn Hình bộ Hứa Thanh Tiêu không tiếp tục tiến lên nữa.
Hắn chậm rãi nâng tay, chỉ trong chớp mắt Hạo nhiên chính khí đã ngưng tụ thành một văn bút.
Tay cầm văn bút, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu to vang có lực truyền đi khắp Kinh đô Đại Ngụy.
“Ta chính là Hứa Thanh Tiêu, nay lập lời thay cho Hình bộ.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, giọng nói rất to, vô số bách tính đều nghe thấy âm thanh này. Mọi người đều kinh ngạc, không biết Hứa Thanh Tiêu muốn làm gì.
Lúc này, bên ngoài cửa chính của Hình bộ.
Hứa Thanh Tiêu nhấc văn bút lên, viết xuống hai hàng chữ ở hai bên trái phải.
[Đừng thấy việc ác nhỏ mà làm]
[Đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm]
Hứa Thanh Tiêu viết xuống mười lăm chữ.
Trong chốc lát, trên bầu trời Đại Ngụy xuất hiện từng đóa từng đóa tường vân, vầng sáng chiếu xuống Hình bộ, khiến cho toàn bộ Hình bộ trở nên to lớn lại thần thánh chỉ trong nháy mắt.
Tường vân xuất hiện đầy trời, liên miên dài vạn dặm, từng chùm sáng chiếu rọi ở kinh đô Đại Ngụy, gột rửa khắp người bách tính Đại Ngụy.
Mà mười lăm chữ kia vẫn trôi nổi khắp nền trời, làm cho tất cả bách tính trong kinh đô Đại Ngụy đều quan sát thấy.
Đây là điềm lành cao nhất. Từng đám tường vân màu vàng cùng tụ về phía cung đình Đại Ngụy giúp Đại Ngụy tăng khí vận.
Trong đó có một số đoá tường vân rơi xuống đỉnh đầu Hứa Thanh Tiêu, toả ra từng vầng sáng, tưới lên thân thể Hứa Thanh Tiêu.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Giờ phút này, toàn bộ quyền quý của Đại Nguỵ đều chấn kinh.
Đối với bách tính mà nói, bọn họ thật sự không phản cảm với việc Hứa Thanh Tiêu vạch tội Hình bộ, bởi vì bọn họ cũng gặp phải hoặc là nghe nói đến những chuyện không công bằng, vậy nên khi Hứa Thanh Tiêu vạch tội Hình bộ, ngược lại còn nhận được sự ủng hộ của dân tâm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất