Chương 289: Tám mươi chín
Bàn chân đạp mạnh lên tường, thân hình như con vượn nhảy dựng thành hình tam giác trên tường và trần nhà hai bên, tránh cho máu chảy đầy trên mặt đất.
-Ông anh, ngươi cũng chảy quá nhiều máu rồi đấy,
Lý Ngang vừa vung vẩy trường thương, đốt cháy lưỡi trường thương về phía kẻ thù đáng gờm này, khí thế của ông ta phát ra khiến da đầu hắn run lên.
Vừa hét to lên nói:
-Ta đề nghị dùng Sophie siêu ban đêm cho yên tâm nhé các cô gái, màu hồng phấn cực kỳ phù hợp cho những người đàn ông mặc âu phục mặt lạnh nhé!”
-Không chịu nói phải không, ta sẽ để cho ngươi nói.
Elias khuôn mặt vô cảm vỗ tay một cái, khiến cho mặt đất đầy máu cuộn lên cuốn ngược cả Caesar Tsmith đi qua.
Bàn tay to tùy ý vung lên, phóng ra một đám máu, ngưng tụ thành một tấm chắn hình tròn trước mặt, dễ dàng ngăn cản mũi trường thương xuyên qua lông mày của ông ta.
Mũi trường thương bị tấm chắn máu ngăn cản khó mà tiến thêm được nữa,
Chỉ thấy tường thương của Lý Ngang lắc một cái, bộc phát ra toàn bộ năng lượng gợn sóng, đẩy mạnh lưỡi thương một lần nữa, lao thẳng về tấm chắn máu đó!
-Ừm?
Elisa cảm nhận được năng lượng của tấm chắn máu bị năng lượng gợn sóng làm cho tan ra, sắc mặt không khỏi biến đổi, hai tay biến thành nắm đấm, hung hăng đánh về phía trước.
Trong nháy mắt tám chắn máu hóa lỏng và vỡ vụn, trong nháy mắt hòa vào vũng máu trên mặt đất, một lần nữa ngưng tụ hai nắm đấm khổng lồ gần như lấp đầy toàn bộ hành lang, hung hăng hướng về phía lý Ngang.
Một quyền hạ xuống, lại đánh vào khoảng không.
Không biết từ khi nào Lý Ngang đã dùng mũi thương Tam Lăng Cốt Tiêm Thương quay ngược lại quấn lấy cổ Caesar Tsmith, kéo hắn ta về phía mình.
Cùng lúc đó, thân hình hung bạo lùi về phía sau, động tác mau lẹ chạy trốn về phía chỗ ngoặt của hành lang.
Đánh nhỏ tới già, lực áp bức trên người đàn ông mặc âu phục mặt lạnh quán mức dũng mãnh, một khi bước vào cuộc chiến, sớm muộn gì cũng sẽ bị binh sĩ Huyết Tộc bao trùm lấy không thể chi viện được.
Không còn cách nào, chạy thôi.
Lý Ngang vừa chạy thục mang dọc theo hành lang, vừa cất trường thương đi, dùng mũi thương [Mãnh độc] đặt trên cổ Caesar Tsmith, lạnh lùng hỏi:
-Thi thể của Erin Rafael bị ngươi đặt ở đâu?
Vị quý công tử Huyết Tộc này, mặc dù không biết vị bà lão bị nghi là kẻ săn quỷ tại sao lại muốn truy sát mình,
Tại sao lại hỏi hắn ta tên cô gái mà hắn ta giết chết mấy hôm trước?
Nhưng hắn ta biết tình hình lúc này rất nguy cấp,
Không mở miệng thì thôi,
Một khi nói ra sự thật thì bản thân sẽ mất đi giá trị lợi dụng,
Rất có thể bị lưỡi dao treo ở trên cổ nhẹ nhàng cứa vào, kết thúc mạng sống.
Hắn ta hạ quyết tâm cắn răng không nói,
Những Lý Ngang lười cùng hắn ta nói lời vô nghĩa, đoản dao [Mãnh độc] giơ tay chém xuống, gọn gàng lưu loát chặt luôn cái chân còn lại của hắn ta, hung hăng chém vào bờ vai trên cánh tay trái của hắn ta.
-Nếu không nói, hai cánh tay của ngươi cũng mất luôn.
Chân phải và một nửa quần tây của Caesar rơi xuống đất ngay cả giày cũng văng ra ngoài.
Trong phút chốc, máu của hắn ta chảy ra như rót, trên trán phủ đầy mồ hôi, khàn giọng hét lên thê thảm:
-Tám mươi chín! Tầng tám mươi chín!
-Nói sớm đấy.
Lý Ngang cảm nhận được khí tức của một cường giả đang mãnh mẽ đến gần, bốn cánh tay vuốt nhện đều hướng về phía sau bắt đầu nổ súng trấn áp.
Bốn cánh tay nhợt nhạt kia đật vỡ cửa sổ trong suốt sát đất, vẫn dùng chiêu cũ hắn giơ cao lên,
Đi thẳng lên tầng tám mới chín phía trên phòng ngủ của Caesar.
Lý Ngang vung đoản dao [Mãnh độc] trong tay, hung hăng chém vào cửa sổ trong suốt sát đất của tầng tám mươi chín.
Lưỡi dao xen lẫn với năng lượng gợn sóng dễ dàng đập vỡ của kính,
Những mảnh vụn kính bay tứ tung khắp nơi, Lý Ngang túm lấy Caesar, lao vào căn phòng này.
Đây chắc hẳn là phòng ngủ của một cô gái, có kết cấu hai tầng, diện tích lớn, trang trí vô cùng sang trọng, đồng thời cũng có một vài thứ tượng trưng cho con gái như búp bê.
Điều khác thường duy nhất nằm ở góc phòng khách của căn phòng,
Có hai mươi tủ trưng bày bằng kính được sắp xếp gọn gầng ở hai bên chiếc ti vi LCD khổng lồ.
Bên trong mỗi tủ trưng bày đều có một thi thể con người đã được cắt ra và cải tạo.
Bọn họ, giống như là những con búp bê vải, được tạo thành từ nhiều bộ phận khác nhau, với những mũi kim dày đặc trên khắp lòng bàn tay và mắt cá chân.
Từng sợi dây thép mảnh kéo dài từ đáy tủ trưng bày xỏ xuyên qua bắp đùi và cánh tay đưa lên có tác dụng cố định.
Mà trên khuôn mặt bọn họ sớm đã không còn bất cứ thần thái nào, dùng băng kéo dán nhựa để cố định lại nụ cười cứng nhắc, nhìn về phía ghế sô pha lặng lẽ mỉm cười.
Erin Rrafael, là một trông những con rối ở đây.
Cô gái có nụ cười vô cùng rạng rỡ trong bức ảnh, lúc này giống như một diễn viên múa ba lê, mặc chiếc váy trắng tinh, đầu mũi chân đặt trên mặt đất.
Trong tủ trưng bày bày ra tạo hình về những vũ điệu mềm mại uyển chuyển, nụ cười trên mặt trang nhã, giống như đột nhiên xông vào vấn an Catherine Rafael.
Mà đặt dưới tủ trưng bày có dán một tấm bảng - -mốn quà mười sáu tuổi của anh Ben gửi cho Aerith.
Lý Ngang rơi vào trầm mặc.
Mà Caesar Tsmith bị hắn túm lấy cổ áo nước mắt giàn dụa, khóc nói:
-Cứu, cứu ta…
-….
Lý Ngang lặng lẽ vung đoản dao [Mãnh độc] xuống, chặt đứt hai cánh tay của Caesar Tsmith.
Máu chảy khắp nơi, thấm vào bên trong thảm da dê được làm thủ công trên đá cẩm thạch màu vàng nhạt.
-Không cho phép ngươi làm hại anh ta!
Giọng nói non nớt của cô gái từ trên lầu truyền tới, một cô gái ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc bộ váy màu đỏ xõa tung của Huyết Tộc đang nhảy xuống từ lầu hai của căn phòng mình, nhe răng nanh sắc bén nhìn Lý Ngang uy hiếp.
Cô ta khá xinh đẹp, khuôn mặt có vào phần giống với Caesar,
Trong vẻ mặt sợ hãi lộ ra một phần cứng cỏi kiên kì,
Trong đôi mắt đỏ hoe ấy lộ rõ sự quan tâm lo lắng dành cho Caesar Tsmith.