Chương 296: Thủ Đoạn Phá Án Độc Đáo Của Hứa Thanh Tiêu, Thời Hạn Đã Đến, Cả Nước Quan Tâm! (1)
Vừa đến đây đã nhận vụ án lớn, đúng là kích thích.
“Đừng nhìn nữa, mau đi luyện võ, sắp phải phá vụ án lớn rồi, không được lơ là.”
“Các huynh đệ, lần này chỉ cần chúng ta làm tốt, về sau chính là vinh hoa phú quý, nhưng có khả năng sau vụ án này, huynh đệ chúng ta không còn được ở cạnh nhau nữa.”
“Phải cẩn thận một chút.”
Dương Hổ mở miệng, tuy rằng lời nói có chút tàn khốc, nhưng mọi người đều hiểu, Hứa Thanh Tiêu nói là vụ án, khẳng định cực kỳ nguy hiểm.
Mấy người không nói nhiều, nhanh chóng chạy đi luyện võ, gia tăng một chút năng lực tự bảo vệ bản thân.
Một canh giờ sau, giọng Hứa Thanh Tiêu vang lên.
“Dương Hổ, đưa phong thư này đến Hình bộ đi.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, từ trong cửa sổ ném phong thư vào tay Dương Hổ.
“Rõ đại nhân.”
Dương Hổ không nhiều lời, cầm lấy phong thư đi thẳng đến Hình bộ đi.
Sau khi đến Hình bộ Dương Hổ giao phong thư cho quyển lại Hình bộ, báo là Hứa Thanh Tiêu gửi thư tới, người đối diện lập tức kinh sợ, không dám chậm trễ.
Nội dung trong thư cũng rất đơn giản, Hứa Thanh Tiêu trên cơ bản sẽ không tới Hình bộ trong vòng một tháng, hắn muốn tra rõ vụ án này, xem như thư xin nghỉ phép.
Nhưng phong thư này vừa truyền ra thì gần như không cần tốn nhiều thời gian, đã truyền đến tai toàn bộ những người quyền quý trong khắp kinh thành.
Hứa Thanh Tiêu tiếp nhận Vụ án cứu tế phủ Bình Khâu rồi, chuyện này tự nhiên tác động đến tâm tư của rất nhiều người trong triều dã.
Ngày hôm nay, rất nhiều người gặp mặt đều sẽ bàn tán sự việc này.
Trong Văn Cung Đại Ngụy.
Trần Chính Nho, Lễ Bộ Thượng thư Vương Tân Chí cùng với Tôn Tĩnh An ngồi chung một chỗ, cả ba người đều là Nho đạo, một vị Tể tướng, một vị Thượng thư, còn có một vị Nho quan Tôn Tĩnh An.
“Hứa Thanh Tiêu sai người truyền tin đến Hình bộ, chắc chắn hắn biết được nội dung phong thư sẽ bị truyền ra ngoài, đây là muốn nói cho triều dã biết, hắn sẽ điều tra rõ việc này, hai vị thấy như thế nào?”
Trần Chính Nho mở miệng, hắn liếc mắt một cái liền biết mục đích Hứa Thanh Tiêu phái người đưa thư là gì, đơn giản chính là nói cho triều dã biết, Hứa Thanh Tiêu hắn sắp bắt đầu điều tra phá án.
“Với sự thông tuệ của Hứa Thanh Tiêu, hẳn là hắn ta đã phát giác ra vài thứ. Vụ án cứu tế phủ Bình Khâu, ta đây đã xem đi xem lại hồ sơ hơn chục lần, năm người phá án đầu tiên bốn chết một điên, rõ ràng có vấn đề. Người liên can đến vụ việc này, những năm gần đây ta cũng đã đoán được một vài người, cũng không biết Hứa Thanh Tiêu có đoán ra được chưa.”
Vương Tân Chí mở miệng, tuy hắn không phải người của Hình bộ, nhưng năm đó vụ án này liên can quá lớn, ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ, quan viên Lục bộ đều tham dự trong đó, cũng chia ra từng nhóm thẩm tra hồ sơ này. Với trí tuệ của bọn họ thì việc Hứa Thanh Tiêu có thể nghĩ đến, bọn họ cũng có thể nghĩ đến, hơn nữa cộng thêm hiểu biết về thế cục trong triều đình, bọn họ đã có nghi phạm mục tiêu.
“Chúng ta đều trúng kế của bệ hạ, hiện giờ bệ hạ muốn lật lại vụ án này, không biết dụng ý của bệ hạ ra sao, nhưng dù thế nào, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không phá được vụ án này.”
Tôn Tĩnh An lắc lắc đầu, hắn cũng biết bản thân trúng kế của bệ hạ, nhưng mặc dù là như thế, Tôn Tĩnh An vẫn cho rằng Hứa Thanh Tiêu sẽ không phá được vụ án này.
Lý Chính Nho cùng Vương Tân Chí không nói gì, cũng không phải là có ý kiến khác, bởi vì bọn họ cũng có suy nghĩ như thế.
“Vụ án này liên can quá lớn, kẻ chủ mưu phía sau bất kể là người nào cũng sẽ gây ra ảnh hưởng cực lớn đối với triều đình, hơn nữa trong đó một vị…”
Một lát sau, Vương Tân Chí mở miệng, chỉ là lúc nói tới đây, liền không tiếp tục nói nữa.
Hai người đều hiểu ý hắn ta.
“Bất kể là ai, vụ án này không lời giải.”
Tôn Tĩnh An lắc lắc đầu, nói ra quan điểm của bản thân.
“Người phá án thì bốn chết một điên, tất cả manh mối liên quan đều bị chặn dứt, lúc trước Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh đại nhân tự mình điều tra, cũng không điều tra bất cứ kết luận nào.”
“Bất kể kẻ chủ mưu phía sau có phải bọn họ hay không, muốn định tội bọn họ thì ít nhất phải có nhân chứng, vật chứng, thiếu một thứ cũng không được, chỉ có nhân chứng thôi cũng vô dụng, chỉ có vật chứng cũng vô dụng nốt, cần phải đầy đủ nhân chứng vật chứng, mới có thể định tội.”
“Bệ hạ cho Hứa Thanh Tiêu thời gian một tháng, Hứa Thanh Tiêu cho dù có kỳ tài ngút trời, hắn cũng không có khả năng phá giải vụ án này, toàn bộ nhân chứng liên quan đã chết ở trong nhà Trương Nam Thiên, vật chứng liên quan, trừ phi có thể tìm được hai mươi triệu lượng bạc tham ô, nếu không thì không thay đổi được gì.”
“Ta nghĩ, bệ hạ lần này, là mượn cơ hội thử thách Hứa Thanh Tiêu, đồng thời cũng có ý cảnh cáo.”
Tôn Tĩnh An nói thẳng ra, ông ta không cho rằng Hứa Thanh Tiêu có thể phá giải vụ án này. Nguyên nhân mấu chốt ở chỗ, không hề có nhân chứng vật chứng để định tội, tìm được hai mươi triệu lượng bạc trắng rồi thì sao? Nếu không có nhân chứng thì không thay đổi được gì, nếu tìm được nhân chứng mà không tìm thấy vật chứng, cũng không hề có bất kỳ tác dụng gì.
Bởi vì đia vị của kẻ chủ mưu quá cao rồi.
“Ừ.” Vương Tân Chí gật gật đầu, hắn tán thành lời nói của Tôn Tĩnh An.
Nhưng mà Trần Chính Nho lại có chút cảm khái nói.
“Nếu như đổi lại là bất kỳ người nào khác, ta đều sẽ tán thành lời của Tôn nho, nhưng Hứa Thanh Tiêu thì không biết vì sao, ta cảm giác hắn ta có thể làm nên chuyện.”
Trần Chính Nho cũng không biết vì sao bản thân lại có cảm giác như vậy, chính là cảm thấy có lẽ Hứa Thanh Tiêu thật sự có thể phá án.
“Trần nho, sở dĩ ông cảm giác như thế, là bởi vì Hứa Thanh Tiêu này quá biết cách tạo dựng tiếng tăm.”
“Chư vị có phát hiện ra không, Hứa Thanh Tiêu trước tiên có thiên cổ danh từ, dùng để lấy lòng võ quan, rồi sau đó thể hiện tuyệt thế văn chương trong kỳ thi phủ, từ đó nổi danh kinh đô, nhưng khi đó tiếng tăm của hắn ta vẫn bị hạn chế.”
“Vì để danh tiếng của bản thân vang rộng hơn, Hứa Thanh Tiêu mắng nhiếc Nghiêm nho, liền nổi danh sau một trận chiến, rồi lại nhập kinh, khiến Hình bộ long trời lở đất, việc này là vì mục đích là gì? Không gì khác ngoài nổi tiếng thôi.”
“Tuy là tai tiếng, nhưng cũng là nổi tiếng, hiện giờ Đại Ngụy có ai không biết Hứa Thanh Tiêu? Thậm chí danh tiếng của Hứa Thanh Tiêu vượt qua ngoài Đại Ngụy rồi, nhưng Hứa Thanh Tiêu đã phải trả cái giá gì?”
“Cũng chính bởi vì tạo dựng tiếng tăm như thế, cho nên Trần nho có cái nhìn kỳ lạ với hắn, nhưng ở trong mắt ta, Hứa Thanh Tiêu chẳng qua chỉ là may mắn gặp thời thôi, chung quy chẳng ra thể thống gì.”