Người Chơi Hung Mãnh

Chương 303: Văn Võ Cả Triều Xôn Xao, Hứa Thanh Tiêu Giăng Bẫy, Ba Ngày Cuối Cùng (2)

Chương 303: Văn Võ Cả Triều Xôn Xao, Hứa Thanh Tiêu Giăng Bẫy, Ba Ngày Cuối Cùng (2)

Hứa Thanh Tiêu là người đứng ngoài cuộc mà quan sát, liếc mắt một cái liền nhìn ra được, nữ đế nghiêng về phía văn thần.
Nói đúng hơn là nghiêng về việc quản lý quốc gia trước, đương nhiên cũng sẽ cho võ quan một chút mặt mũi, chọn vài việc không tính là đại sự, để võ quan đi xử lý, không đến mức để bị nói hoàn toàn thiên vị văn thần.
Chờ sau khi xử lý việc quốc gia đại sự xong, nữ đế cất giọng.
“Hứa Thanh Tiêu ở đâu?”
Giọng nói vừa vang lên, Hứa Thanh Tiêu đứng trong hàng ngũ văn thần, lập tức đứng dậy.
“Thần, Hứa Thanh Tiêu, bái kiến bệ hạ.”
Hứa Thanh Tiêu lập tức mở miệng, bái lạy về hướng bệ hạ.
Giờ khắc này, văn võ cả triều đều tập trung tinh thần, mọi người cầm lòng không đậu liếc nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Trong thời gian một tháng này, thủ pháp tra án kỳ quái hiếm có của Hứa Thanh Tiêu làm cho trên dưới kinh thành đều ngập tràn nghi hoặc, khiến cho cả thành bàn tán sôi nổi đủ các loại tin đồn.
Nhưng phần lớn mọi người đều cảm thấy Hứa Thanh Tiêu sẽ nắm chắc thắng lợi, nếu không thì làm sao dám tra án như thế này?
Ăn lẩu, đi dạo phố, xem hát, không có việc gì thì trở về đánh hai bộ quyền, cổ cổ quái quái.
Gần như tất cả bá tánh đều cho rằng, Hứa Thanh Tiêu đã nắm giữ nhân chứng vật chứng, còn người chủ sự phía sau chính là đương kim thánh thượng.
Nhưng rốt cuộc có phải hay không, không ai biết, mà hiện tại bí mật này sắp bị vạch trần.
“Vụ án phủ Bình Khâu, có kết quả không?”
Giọng nữ đế bình tĩnh, dò hỏi.
“Hồi bệ hạ!”
“Vụ án này thật sự khó giải quyết, thần vô năng, thời gian một tháng quá gấp gáp, hy vọng bệ hạ có thể thư thả mấy ngày.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, trả lời đúng như sự thật,
Lời này vừa nói ra, văn võ cả người hoàn toàn ngơ ngác.
Đặc biệt là An Quốc công, cả người cứng đờ luôn rồi.
Cái tên này, ngươi thật sự không tra được sao?
Ta cũng giúp ngươi tâng bốc rồi, ngươi lại đi chơi chiêu này với ta?
Không chỉ ông ta, sắc mắt của không ít người cũng có chút cổ quái, tỷ như Trương Tĩnh, ánh mắt hắn nhìn Hứa Thanh Tiêu có hơi ngây ngốc.
Nói thật thì, vì thể hiện năng lực của bản thân, Trương Tĩnh không tiếc làm trái lương tâm khen Hứa Thanh Tiêu, còn xây dựng các loại không khí Hứa Thanh Tiêu đã nắm chắc thắng lợi.
Vốn tưởng rằng hôm nay Hứa Thanh Tiêu thượng triều, ít nhất sẽ nói ra một ít thứ, cho dù là nói sai cũng chả sao, bản thân vẫn còn có thể thay đổi lời nói.
Nhưng không nghĩ tới chính là Hứa Thanh Tiêu trực tiếp làm một câu, tra không ra, thư thả thêm mấy ngày.
Lời này có thể thốt ra từ miệng của một người như ngươi?
Đại tài thiên cổ?
Đại cái đầu ngươi ấy.
“Hứa Thanh Tiêu, trẫm cho ngươi một tháng, hiện tại ngươi nói với trẫm, ngươi tra không ra?”
Đừng nói văn võ cả triều, ngay cả nữ đế cũng có chút không biết nên nói cái gì cho phải.
Nàng trăm tính vạn tính, thế nhưng thật sự không ngờ Hứa Thanh Tiêu sẽ chơi chiêu này.
Ít nhất cũng nói vài thứ đi chứ?
Vừa lên đã phán liền một câu, không điều tra ra, có thể thư thả thêm chút thời gian không?
Nghe thấy giọng nói của nữ đế, Hứa Thanh Tiêu lại có vẻ bình tĩnh, không có một chút sợ hãi.
“Bệ hạ, không phải thần lười biếng, chỉ là vụ án này quá phức tạp, thần cần thời gian để điều tra.”
“Xin bệ hạ yên tâm, chỉ cần cho thần đủ thời gian, thần nhất định có thể tra ra chân tướng.”
Hứa Thanh Tiêu thề thốt nói.
“Bao lâu?”
Nữ đế nhàn nhạt mở miệng, chỉ hai chữ, còn muốn thời gian bao lâu.
“Ba năm.”
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc nói.
Văn võ cả triều: “....”
Ông nội ơi, ba năm? Sao ngươi không nói ba mươi năm? Vụ án này để ngươi tra ba năm, còn không bằng không đưa cho ngươi luôn đi.
Tra không ra cứ việc nói thẳng, hà tất quanh co lòng vòng?
Mọi người yên lặng, từng gặp qua người vô sỉ, nhưng chưa thấy vô sỉ như Hứa Thanh Tiêu.
“Ba ngày, trẫm cho ngươi thời gian ba ngày cuối cùng.”
Nữ đế ngữ khí bình tĩnh, cho Hứa Thanh Tiêu thời gian ba ngày.
Nhưng lời này vừa nói ra, Hứa Thanh Tiêu có chút bất mãn.
Cò kè mặc cả đều là ngươi nhường một bước ta nhường một bước, ta nói ba năm hơi khoa trương, nhưng ngươi ít nhất cũng phải cho ta ba tháng chứ nhỉ?
Ba ngày? Ba ngày làm sao ta có thể tra ra?
“Bệ hạ...”
Hứa Thanh Tiêu còn muốn nói gì đó, ngay sau đó nữ đế cất giọng.
“Trương Tĩnh, ba ngày sau, nếu Hứa Thanh Tiêu tra ra chân tướng vụ án này thì mọi chuyện trước kia, xóa bỏ hoàn toàn, không cho phép truy cứu trách nhiệm.”
“Nếu ba ngày sau Hứa Thanh Tiêu tra không ra chân tướng, hết thảy tội lỗi đều sẽ do Hình bộ định đoạt.”
“Bãi triều!”
Nữ đế không hề suy xét gì, trực tiếp đứng dậy rời đi, chỉ cho Hứa Thanh Tiêu thời gian ba ngày.
“Thần, lãnh chỉ.”
Trương Tĩnh mở miệng, theo sau mọi người đồng loạt hô to vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Ngay sau đó lần lượt bãi triều.
Trong điện, Hứa Thanh Tiêu thở phào một hơi thật sài, trong ánh mắt có vẻ thoáng chút ưu sầu, hắn đi về phía An Quốc công.
An Quốc công hơi hơi cúi đầu, cũng có vẻ thoáng chút phiền muộn.
Lần này toang thật rồi, trở về khẳng định sẽ bị chê cười, bị người khác chê cười cũng chả sao, bị mấy đứa con trai chê cười, mới thật sự thành trò cười.
An Quốc công có chết cũng không ngờ bản thân có một ngày lại bị rơi vào cái hố như vậy, lần này khó chịu rồi đây.
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu đi tới, An Quốc công hơi giận dỗi.
“Thanh Tiêu, rốt cuộc ngươi đang làm trò gì vậy.”
An Quốc công có chút buồn bực, đừng nói hắn buồn bực, không ít quốc công và liệt hầu cũng buồn bực.
Vốn tưởng rằng hôm nay thượng triều, là được xem một vở kịch lớn, bọn họ cố ý dậy sớm, kết quả là như thế này?
“Đúng vậy, Thanh Tiêu, rốt cuộc trong hồ lô của ngươi giấu thuốc gì vậy.”
“Thanh Tiêu, ngươi cứ nói cho chúng ta biết đi, rốt cuộc sao lại thế này?”
Chờ ra khỏi đại điện, mọi người như một tổ ong bay đến, không biết Hứa Thanh Tiêu có ý gì, có cần chơi người ta như vậy không.
“Thúc, các vị lão ca, ta không giấu thuốc gì hết.”
“Khi nãy ta đã nói rồi, không điều tra ra, không có ý gì khác, ngươi bảo ta viết văn chương ta có thể viết ra được, ngươi bảo ta tra án? Ta phải tra như thế nào đây? Hơn nữa còn là vụ án cũ rích, manh mối đứt đoạn, ta lấy cái gì tra?”
Hứa Thanh Tiêu cũng có vẻ hơi buồn bực, nói ra mấy lời này cũng làm mọi người câm lặng luôn.
Đúng vậy, có gì nói đó, Hứa Thanh Tiêu đích xác là thiên cổ đại tài, nhưng đều là tài hoa về mặt văn chương thơ phú, để Hứa Thanh Tiêu tra án? Việc này quả thực có chút không hợp lý.
Còn nữa vụ án này cũng không phải vụ án tầm thường, Lục Bộ cũng tra không ra, tiên đế năm đó không tra ra, dựa vào cái gì Hứa Thanh Tiêu có thể điều tra ra?
Lại còn quy định trong một tháng.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người hoàn toàn hiểu ra, không phải Hứa Thanh Tiêu không được, mà là bọn họ quá xem trọng Hứa Thanh Tiêu.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, sắc mặt không ít người càng khó coi hơn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất