Chương 305: Con chó
Ánh mắt Thang Nhiên Nặc hơi hít lại, cô nhìn gương mặt ngả ngớn của Lý Ngang, im lặng không lên tiếng gật gật đầu, thuận tay vỗ tay phát ra tiếng.
Người đàn ông da chó trong lồng lập tức nức nở duỗi hai tay về phía trước, cả người nằm úp sấp trong lồng, lớp da cho màu vàng trên người giống như có sinh mệnh vậy, không ngừng kéo dài kéo dài ra, quấn chặt cả người hắn vào nhau.
Không chỉ như vậy, các đường nét trên cơ thể của người đàn ông da chó cũng nhanh chóng thay đổi,
Tay chân của hắn ngắn lại và gầy đi, xương sọ trước đột nhiên bị mài nhọn, đuôi xương cụt trực tiếp xé rách làn da, kéo dài ra, nhanh chóng mọc ra một tầng lông dài màu vàng kim.
Mấy giây qua đi, người đàn ông đã hoàn toàn biến thành một con chó lông vàng trông rất ngây thơ, ở trong lồng nhìn về phía Thang Nhiên Nặc sủa “gâu gâu” hai tiếng, đôi mắt giống như đậu đen vui sướng hưng phấn, giống như mong chờ chủ nhân mang nó đi dạo vậy.
Hoàn toàn biến thành chó rồi….
Lý Ngang lạnh lùng nhìn Thang Nhiên Nặc kéo con chó ra khỏi lồng, tháo dây xích chó ra khỏi tủ, buộc vào người con chó lông vàng, giống như muốn dắt chó ra ngoài đi dạo vậy.
Thang Nhiên Nặc từ trên giá áo lấy mũ xuống, kính râm, ô che nắng, sửa lại tóc, nói với Lý Ngang:
-Đi thôi.
Hia người chơi trong lòng đều mang theo ý xấu đi ra cửa lớn, đi vào thang máy rồi sánh bước bên nhau.
Lý Ngang cao lớn vạm vỡ, thân thể thô kệch, bề ngoài xấu xí, đeo dây chuyền lớn đồng hồ vàng, nhìn qua cực kỳ low.
Mà Thang Nhiên Nặc thì dang người cao gầy, dung mạo như tiên nữ, tà áo dài bay bay trong gió mang đầy khí chất thần tiên.
Hai người có ngoại hình khác nhau nhưng lại sánh bước bên nhau, khoảng cách rất gần trông giống như một cặp tình nhân.
Đám đông trên đường đổ dồn ánh mắt về phía Lý Ngang “nhìn bạn gái là biết anh ta giàu rồi”.
Hai người rời khỏi tiểu khu, Thang Nhiên Nặc bắt taxi cũng Lý Ngang đi về đường Đông Phàm tiểu khu Vạn Vanh.
Con chố lông vàng ngồi xổm giữa hai người đôi mắt đen nhìm chằm chằm Lý Ngang.
Lý Ngang bị nhìn chằm chằm, trực tiếp trừng mắt về phía nó, khẽ nói:
-Còn nhìn nữa, ta thiến ngươi bây giờ.
-Nghe hiểu được không?
-Cây kéo lớn mài sắc bén, răng rắc một tiếng, cắt mất bảo bối của ngươi
-Dùng keo 502 để dán lên trán, để ngươi cosplay thành chú kỳ lân độc giác màu vàng.
Giống như là nghe hiểu được lời uy hiếp của Lý Ngang, con chó lông vàng lập tức kinh hãi, cúi đầu xuống không dám nhìn chằm chằm vào mắt Lý Ngang nữa.
Mà ông chú lái xe ngồi ở phía trước cũng hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn luowwtsa ra phía sau, theo bản năng tăng nhanh tốc độ xe.
Một lát sau xe dừng bên ngoài tiểu khu Vạn Vanh, các tòa nhà đều là những tòa nahf cũ cách đây hơn mười hai mươi năm, máy điều hòa nhiệt độ treo bên ngoài đều bị phủ đầy bụi.
Một số ô tô của các cảnh sát đã sớm đậu ở tầng dưới tầng nào đó của tòa nhà rồi, trên bãi cỏ có một được vây bằng dây ranh giới màu vàng, bên ngoài mọi người náo nhiệt vây xem.
-Chính là nơi này.
Lý Ngang đứng bên ngoài tiểu khu, không vội vàng đi vào, mà đứng ở bên đường quan sát một lúc, nhìn dáng vẻ bận rộn của mấy người cảnh sát, thuận miệng hỏi Thang Nhiên Nặc:
-Chuyện chó gì đang xảy ra vậy?
Hắn không trông cậy vào đối phương sẽ trả lời, nhưng không ngờ Thang Nhiên Nặc nhẹ nhàng đầy kinh râm, bình tĩnh nói:
-Hắn là người đại diện người mẫu trước đây của “tôi”.
-Rất có tiếng một cái giới nhỏ nào đó ở thành phố Ân, anh có thể lên mạng tìm kiếm thông tin của anh ta.
Cô dừng một chút, trên mặt hiện lên một nụ cười giễu cợt:
-Kỳ thực anh ta cũng xứng đáng với chức vụ, việc ít tiền nhiều, đối với người mẫu bên dưới cũng rất khoogn tồi.
-Nhưng thật đáng tiếc, không biết tước kia anh ta phát điên gì đó, muốn hạ dược tôi,
-Tôi dứt khoát đắp cho anh ta một lớp da chó, để anh ta làm một con chó luôn.
-Đúng rồi, đừng nhìn dáng vẻ nó như vậy, mũi chó rất là thính đấy, hơn nữa còn có thể cắn người nữa.
-Thật sao?
Lý Ngang cười một tiếng:
-Có cách nào để chúng ta qua mặt mấy quan chức kia và trực tiếp tìm ra nguyên nhân cái chết của Hạ Tuần Cường không?
-Có thể chứ.
Thang Nhiên Nặc gật gật đầu, lắc xích chó một cái:
-Mao Mao, cho hắn mở rộng tầm mắt một chút đi.
Nghe thấy Thang Thiên Nặc chỉ thị, con chó lông vàng to lớn sủa hai tiếng gâu gâu, khịt khịt mũi ngửi đi ngửi lại trên mặt đất, đi về phía cổng tiểu khu.
Tiểu khu Vạn Vanh mới thay đổi qua vật nghiệp trước đó, trang bị gác cổng ở cửa lúc này vẫn đang được sửa chữa, hai người chơi công khai bước vào tiểu khu, đóng giả là một cặp vợ chồng người dân bình thường, dắt theo con chó và đi về phía tòa nhà nơi xảy ra vụ việc.
Hai người trà trộn vào giữa những người xem, Thang Nhiên Nặc lặng lẽ nới lỏng dây buộc chó, để chú chó lông vàng tự chạy ra ngoài,
Con chó đang chạy vẫn ngửa miệng, lắc lư đầu như đang nhảy theo điệu nhạc quái dị nào đó, nhanh như chớp đã xông vào bãi rác phía sau tiểu khu, bắt đầu đào điên cuồng không thôi.
Lý Ngang nhướng mày, nhẹ giọng nói:
-Nó đây là?
Thang Nhiên Nặc mỉm cười nói:
-Kỹ năng giải phóng, đợi lát anh sẽ biết thôi.
Lý Ngang gật đầu, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhắc nhở:
-Dắt chó mà không xích chó cũng như chó dắt chó.
Cô không đứng cùng nó bên cạnh bãi rác một lúc sao?
-…
Thang Nhiên Nặc giật giật khoé mặt, trên mặt đeo kính râm và không có bất cứ biểu lộ gì,
Cô giả vờ như không nghe thấy những lời của Lý Ngang, giả dạng là một cư dân bình thường của tiểu khu, tò mò nhìn vào đường ranh giới bên trong, nghiêng tai lắng nghe, cố gắng lấy thông tin từ những lời đàm tiếu của đám đông trong tiểu khu.
Người chết Hạ Tuấn Cường sống trong một ngôi nhà thuê, chủ nhà của hắn ta cũng vừa vặn ở giữa đám đông,
Theo những gì chủ nhà nói, Hạ Tuấn Cường đã ký hợp đồng thuê nhà cách đây khoảng nửa năm, người nhìn thành thật,
Công việc của hắn ta dường như là một người làm việc tự do, bình thường dựa vào việc biên soạn một số chương trình để kiếm sống, trầm mặc ít nói và không giao tiếp với xã hội.