Chương 315: Khởi nghiệp
-... Ban đầu tôi cùng anh em của tôi, cũng tức là lão tổng của các cậu cùng nhau khởi nghiệp, phải tiết kiệm từng xu, không nỡ thuê nhà bên ngoài, liền ngủ trên sàn nhà của công ty,
Để đảm bảo hiệu xuất công việc, khi đó tôi chỉ ngủ năm tiếng mỗi ngày. May mắn thay, những người anh em của tôi và tôi đã làm việc rất liều mạng, để tồn tại trong thị trường cạnh tranh khốc liệt và tồn tại cho đến ngày hôm nay! thậm chí sắp đưa ra thị trường!
Cảm xúc của tên quản lý cấp cao kích động lên:
-Đưa ra thị trường, có nghĩa là gì? Nó có nghĩa là tương lai của mọi người sẽ tươi sáng hơn, tiền đồ càng bao la hơn.
Tuy nhiên, những kẻ quậy phá, những kẻ ham vui, những kẻ không chịu bỏ ra 100% sức lực để chiến đấu, không được coi là anh chị em của tôi.
Những nhân viên không phấn đấu, thành tích làm việc kém, só sánh giá cả thấp là sâu mọt của công ty, cần phải đào thải, cần phải thảo luận giải quyết.
Đôi mắt to và hẹp của ông ta quét qua mọi người, tất cả các nhân viên mà ông ta đang nhìn đều không tự chủ được cúi đầu.
-Gần đây, tôi có nghe phong phanh một số tin đồn chống lại chế độ của công ty.
Trước hết, công ty chúng tôi chưa bao giờ ép tăng ca! ! Tăng ca hay không hoàn toàn là tự nguyện,
Thứ hai, những nhân viên từ đáy lòng không tán đồng với chế độ của công ty hoặc là tự thay đổi bản thân để thích nghi với công ty,
Hoặc là phản hồi với cấp trên, đưa ra kiến nghị, thúc đẩy công ty phát triển.
Đăng lên diễn đàn, chạy lên web Tri Hồ oán than , lăng mạ lãnh đạo bằng những lời lẽ ác độc với bạn bè, đây được coi là bản lĩnh gì?
Có bản lĩnh, bạn đừng ăn bát cơm này. Có bản lĩnh, bây giờ bạn đứng lên và cho tôi xem bạn là người như thế nào!
Đôi mắt của tên quản lý cấp cao đảo quanh Trần Phù Nhược, ông ta nhìn những nhân viên đang cúi đầu không nói, và nói với vẻ chế nhạo:
-Rác rưởi thì mãi mãi là rác rưởi. Không thể thành người có tiền, thì sớm cút đi.
-Cút mẹ mày!
Trần Phù Nhược vô thức hét lên, và đám đông xung quanh nhìn hắn ta kinh ngạc rối loạn, dường như đang bị sốc, lập trình viên hèn nhát, trầm mặc ít nói, nhu nhược khi làm việc này, dám can đảm công khai phản bác tay quản lý cấp cao trong trường hợp này.
Điên rồi sao?
Không muốn làm nữa à?
-Cậu, nói cái gì?
Tên quản lý cấp cao dường như không dám tin vào tai mình, trợn to hai mắt nhìn tên nhân viên có bộ dạng xấu xí:
-Cậu nói lại lần nữa xem?
-Cút! Mẹ! Đi!
Trần Phù Nhược nói với đôi mắt đỏ hoe:
-Ông luôn miệng nói rằng không ép buộc tăng ca, nhưng những đồng nghiệp không muốn tăng ca, mấy phút sau liền bị xa lánh chèn ép, đuổi ra khỏi cửa.
Đang chuẩn bị tan ca thì đột nhiên lại phát việc, 9h sáng hôm sau yêu cầu trả kết quả, vừa nhìn đống tài liệu trên bàn, nửa tiếng nữa liệu có thể làm xong được không? Còn không phải là thức đêm mà tăng ca sao?
Ngay cả một xu tiền tăng ca cũng không trả, cả ngày với bộ dạng một đám người trên người, tôi nói mẹ ông chứ!
Lăng mạ nhân viên thì gọi là dạy bảo, giao việc ngoài giờ thì gọi là rèn luyện, không trả tiền làm thêm giờ gọi là ý thức tập thể, sao ông toàn nói những điều tốt đẹp vậy?
Cái gì mà công ty không hỗ trợ người làm biếng, lão tử làm việc thì ông phải trả tiền cho lão tử, đây là hợp tác! Nuôi cái gì? Nuôi tôi chỉ có bố mẹ tôi thôi!
Ồ, tôi suýt thì quên mất, con lợn béo lắm tiền ông ở nhà có mẹ chứ.
-Cậu, cậu, cậu!
Tên quản lý cấp cao tức hổn hển, điệu bộ kệch cỡm tỏ vẻ khí chất cấp trên trước đây tiêu tan trong tích tắc:
-Cậu bị đuổi việc! Mau cút ngay cho tôi!
-Không cần ông nói!
Trần Phù Nhược đẩy tên quản lý cấp cao béo như con lợn ra và bước đến bàn làm việc giữa những ánh mắt kinh ngạc rối loạn, hoặc xem thường miệt thị, hoặc lặng lẽ chế giễu, hoặc ngưỡng mộ tán thưởng rồi thu dọn đồ đạc trên bàn một cách thô lỗ.
Tên quản lý cấp cao bị đẩy xuống còn chưa hết giận, xông lên, thô bạo nắm lấy cánh tay Trần Phù Nhược:
-Đây đều là tài sản của công ty, cậu bỏ xuống cho tôi!
Trần Phù Nhược thân hình gầy yếu,khuôn mặt tiều tuỵ luôn nhát gan, nhưng lúc này tại sao lại dâng lên cơn giận dữ dội, hắn ta quay lại và đấm vào cằm tên quản lý cấp cao, đánh bay mắt kính của còn lợn béo này, toàn bộ khuôn mặt của ông ta biến dạng như bùn cao su.
Tên quản lý cấp cao đạp lùi về phía sau mấy bước, ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ đau đớn, hai mắt như muốn nứt ra:
-Cậu dám đánh tôi? Cậu tin tôi tìm mấy anh em trên đạo phế bỏ cậu không! Cậu sống cùng bạn gái, phải không? Tôi phải…
Hai mắt Trần Phù Nhược tức giận như một ngọn lửa đang bốc cháy, hắn lao tới phía trước và đá vào bụng tên quản lý cấp cao, khiến ông ta loạng choạng ngã xuống đất,
Rồi một tay bóp cổ tên quản lý cấp cao đang ngã trên mặt đất, tay kia cầm dập ghim trên bàn làm việc, ấn vào mắt đối phương.
Tất cả điều này xảy ra quá nhanh, các nhân viên công ty xung quanh vẫn còn bàng hoàng và kinh ngạc.
Thấy án mạng sắp xảy ra, một tiếng hét vang lên khắp tầng.
-Đói chưa thức ăn ship đến! Ai là Trần Phù Nhược!