Người Chơi Hung Mãnh

Chương 317: Nói dối

Chương 317: Nói dối


Quản lý cấp cao vội vàng cao giọng nói:
-Tôi chỉ nói đùa thôi, tôi chỉ nói đùa thôi, làm sao tôi có thể hại cậu ấy?
Mọi người đều làm việc trong cùng một công ty, tôi chịu trách nhiệm quản lý chung, cậu ta phụ trách soạn thảo lập trình, công việc khác nhau, nhân cách bình đẳng.
Mọi người đều là anh em tốt.
-Im ngay, đừng sỉ nhục anh em bằng từ ngữ đó.
Lý Ngang tức giận nói:
-Mày có thể tôn trọng đàn ông không? Nghe những gì mày nói, tao tức giận toàn thân phát run lên đây này. Trời nóng mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tay chân lạnh lẽo, xã hội này có thể tốt hơn sao? Đàn ông phải sống thế nào chúng mày mới hài lòng?Con mắt không chịu được cũng chảy xuống, mảnh đất này khắp nơi đâu đâu cũng là áp bức đàn ông, khi nào đàn ông mới thực sự đứng lên được?
Vẻ mặt tức giận của Lý Ngang dường như không phải giả mạo, quản lý cấp cao đầu óc không khỏi tạm ngừng một chút, không biết nên trả lời như thế nào, thật lâu sau, ông ta mới thì thào nói:
-Là cậu ta mắng tôi trước...
-Nhỏ nhen!
Lý Ngang trách cứ:
-Sao mày chỉ nhìn thấy gai nhọn trong mắt người khác, mà lại không nhìn thấy trong mắt mình cũng có cây mao lai? Mày không chạm vào cậu ấy, thì cậu ấy có đi mắng mày không?
Một cái tát không thể phát ra âm thanh.
Nói xong, Lý Ngang một tay bóp cổ tên quản lý cấp cao, duỗi tay còn lại để vẽ đi vẽ lại trên mặt tên quản lý nhiều lần, âm thanh của những cái tát giòn giã vang lên khắp toà nhà.
-Ừm, xem ra một cái tát cũng có thể tạo ra tiếng.
Lý Ngang liếc nhìn tên quản lý cấp cao bị đánh sưng đỏ má chảy máu mũi, thở dài nói:
-Để cho mày biết cái gì gọi là sức mạnh của nhân dân lao động, xem mày còn dám vừa bóc lột nhân viên vừa cao giọng đầy mồm không.
Sau này mày hãy tự chắm sóc tốt cho bản thân, nhớ uống rượu đúng giờ, trong rượu thêm vài miếng Cephalosporins,
Không thoải mái thì hút nhiều thuốc vào, hàng ngày nhớ thức đêm, ngày lạnh chỉ mặc áo ngắn tay, đi dép quai hậu,
Qua đường đừng quên lướt Weibo,
Nhớ ăn nhiều đồ ăn khuya, không cần ăn sáng,
Bị bệnh mặc kệ thuốc gì cứ uống là được, một ngày mười bao thuốc không được thiếu.
Nghe rõ chưa?
Quản lý cấp cao mặt sưng lên, hàm bị lệch xuống, răng bị đánh bay mất mấy cái, ý thức hoàn toàn mờ hồ, đã không thể nói bất cứ điều gì rồi.
Theo loại thương tích này, những ngày sau này của ông ta, chỉ có thể trợn mắt ngoác mồm, dựa vào việc ăn những dạng uống để duy trì mạng sống.
Lý Ngang hài lòng gật đầu, nhặt mấy con dao trên sàn xung quanh cơ thể của quản lý cấp cao lên, tiện tay tiếp xúc với Trần Phù Nhược đang bị ảo giác khống chế.
Sau khi khống chế được giải trừ, Trần Phù Nhược vừa nãy vẫn còn sững sờ tại chỗ chớp chớp hai mắt, hai tròng mắt đỏ ngầu trong mắt thoáng rút đi, chỉ có não là vẫn còn chút ngơ ngác.
-Tôi đây là…làm sao vậy?
Hắn ta lảo đảo lui về phía sau mấy bước, con dao gọt hoa quả trên tay rơi xuống, vừa vặn bị Lý Ngang bắt được.
-Thận hư, đều do làm việc quá lao lực.
Lý Ngang cất dao gọt hoa quả vào trong áo khoác, vỗ vỗ vai Trần Phù Nhược, dùng ảo ảnh khống chế một lần nữa, quay đầu gật đầu với đám nhân viên ngốc nghếch:
-Các cậu có thể gọi điện hoại rồi đó.
Một đám nhân viên còn đang nơm nớp lo sợ không dám nhúc nhích, Lý Ngang đi qua đám người, vươn tay rút con dao gọt hoa quả đóng đinh trên tường, nhét vào bên trong áo khoác, cùng Trần Phúc Nhược với khuôn mặt đờ đẫn đi thang máy xuống lầu.
Dưới lầu, nhìn thấy hắn cùng một người bình thường đi xuống đồng tử Thang Nhiên Nặc đột nhiên co rút lại, nhíu mày hỏi:
-Giải quyết xong rồi?
-Coi như thế đi.
Lý Ngang thuận miệng nói:
-Nhưng vẫn chưa nghe thấy hệ thống cảnh báo nhiệm vụ đã hoàn thành.
Điều này có thể là do mục tiêu nhiệm vụ của giai đoạn thứ hai, là ngăn cản vụ án hành hung - tôi đoán rằng phải khiến cho tên lập trình viên này mất hoàn toàn khả năng tấn công, mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Điều này không có nghĩa là đem tên lập trình viên này đánh cho tê liệt.
Chỉ cần trói hắn bằng xiềng xích và ném đến một góc héo lánh không ai quan tâm tới của thành phố, cho đến khi lời nguyền hoàn toàn bị loại bỏ, hẳn là cũng có thể được tính là hoàn thành.
Đúng rồi, cô bạn tinh thông thần bí học và nghe nói có thể giải lời nguyền thì sao?
Thang Nhiên Nặc không chút do dự nói:
-Cô ấy ngoài thị trấn, không kịp tới.
Đây đương nhiên là nói dối,
Trên thực tế, cô bạn thân người Nga của cô đang giành giật từng dây chạy tới đây, muốn chạy đến bên cạnh hỗ trợ Thang Nhiên Nặc trước khi nhiệm vụ hoàn thành.
Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, hiệu ứng che chắn của các vết thương quân đội bạn sẽ biến mất…
Lý Ngang gật đầu, nhưng không nói với đối phương rằng hiệu ứng đặc biệt mắt mèo của hắn ta còn có khả năng tạo ra ảo giác và tấn công tinh thần.
Hắn ta luôn dùng huyễn thuật để khống chế Trần Phù Nhược, có thể liên tục làm suy yếu ảnh hưởng của lời nguyền.
Hai người đưa Trần Phù Nhược trong trạng thái đờ đẫn đi được một khoảng nhất định rồi vào một con hẻm tối nào đó,
Sắc mặt Thang Nhiên Nặc đột ngột thay đổi, nhìn một bóng người mặc áo trùm mũ đối diện bên đường, dùng hai tay lấy trong hư không ra nguyên bộ chỉ hổ, trong nháy mắt đeo vào tay mình, trực tiếp tiến vào trạng thái chiến đấu.
Kỹ năng danh hiệu của người mẫu này được gọi là [Vạn người nhìn chăm chú], hiệu ứng đặc hiệu là bất cứ khi nào ai đó nhìn vào cô ta, cô ta có thể phân biệt một cách thụ động ý nghĩa tình cảm ẩn chưa trong mắt.
Kỹ năng này không chỉ có thể dự đoán hướng tấn công của đối thủ ở một mức độ nhất định trong cuộc chiến sinh tử,
Bình thường, cũng có thể tiền hành dò xét những kẻ thù giấu mặt mang ý thù địch.
Thang Nhiên Nặc nhìn bóng người trùm đầu ở đối bên kia diện đường, toàn thân đều có đề phòng, vội vàng hét lên:
-Hắn ta là người chơi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất